Một hồi , Sương Nguyệt tự rót cho một chén , nhẹ nhàng : “Chuyện tình cảm là thứ thể lường , trái tim nam nhân thuộc về khác, tỷ cố gắn thế nào cũng là phí công vô ích thôi.”
“Huống hồ, chuyện tỷ vì mà bệ hạ quở trách, còn đối xử với tỷ như , thể thấy cực kỳ vô tình với tỷ!”
Nghe đến đây…
Tống Nghệ Hề vẫn chịu mà biện hộ: “Lúc đó, vì Lâm Thụy Hiên, mà là vì thành tâm khuyên nhủ phụ hoàng, nếu tiếp tục dung túng cho Hung Nô, sơn hà sẽ khó giữ.”
Nghe , Sương Nguyệt im lặng một nữa.
Một lúc , cô mơ màng ngoài cửa sổ: “Mặc dù trong lòng tỷ vạn dân, nhưng cái thế giới , nữ tử như chúng thì thể đổi gì chứ?”
Tống Nghệ Hề hết sức kinh ngạc, đầu tiên nàng thấy , hóa Sương Nguyệt vô âu vô lo của ngày thường cũng thế sự một cách rõ ràng như .
Sương Nguyệt : “Cho nên là, công chúa, tỷ giống , mặc chuyện tương lai , cứ tận hưởng hiện tại !”
Tống Nghệ Hề xong những lời chỉ khổ.
Nàng sớm ba năm sẽ nước mất nhà tan, nàng thể đến chuyện tương lai .
Ngay thời điểm .
Bên ngoài quán một tiếng mã binh cấp báo truyền tới…
“Báo!”
“Báo! U Châu thất thủ! Hung Nô phát động tổng tiến công! Biên giới mất sáu thành liên tục!”
“Bốp” một tiếng!
Chén trong tay rơi xuống đất, sắc mặt Tống Nghệ Hề trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trung-sinh-ta-de-lai-thu-hoa-ly/chuong-12.html.]
Chẳng màng gì nữa, Tống Nghệ Hề lập tức tìm Lâm Thụy Hiên.
bước khỏi quán , một giọng kinh hãi chặn nàng !
“Công chúa! Không xong !”
Tên quản sự trong nội phủ lớn tiếng hét thở hổn hển chạy tới, lo lắng đến toát cả mồ hôi: “Phò mã bệ hạ bắt giam ngục !”
“Chuyện gì?” Tống Nghệ Hề liền hoảng sợ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Quản sự đáp: “Tướng quân thủ thành ở biên quan vốn là thuộc hạ của phò mã, hôm nay biên quan thất thủ, bệ hạ trừng phạt phò mã!”
Hoang đường!
Tống Nghệ Hề thể ngờ rằng phụ nàng hồ đồ đến thế!
Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Vào cung!”
Tiến cung.
Hoàng đế đương nhiên cũng nàng đến vì lý do gì, trực tiếp đóng cửa gặp.
Bầu trời phủ đầy mây bao phủ, giông bão đang kéo đến.
Tống Nghệ Hề cánh cửa thư phòng khép , trực tiếp quỳ xuống cửa.
“Phụ hoàng! Nhi thần cầu xin thả phò mã !”
Mưa lớn bắt đầu đổ xuống, Tống Nghề Hề run rẩy cả vì lạnh.
Mưa xối xả cả đêm.
Tống Nghệ Hề cũng quỳ như suốt cả đêm.