Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trục Ngọc - Chương 6.4: Mời hắn ở rể

Cập nhật lúc: 2025-07-11 05:46:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch đăng duy nhất tại Monkey D, chép hình thức khi cho phép.

Hắn vốn tưởng rằng đến đây, nữ tử cũng nên , ai ngờ đối phương kéo một cái ghế dựa qua xuống: “Hình như vẫn với ngươi tên của , họ Phàn, tên Trường Ngọc, ở trấn đều trực tiếp gọi bằng tên, ngươi cũng thể gọi như .”

Tạ Chinh khẽ gật đầu,  đại nương gọi nàng, tên huý của nàng từ .

Hắn gì, trong phòng bỗng rơi một lặng.

Cố ý bắt khác tán gẫu cùng, mặt Phàn Trường Ngọc cũng chút 囧, nhưng nghĩ đến mục đích của , vẫn cố gắng tiếp tục hỏi: “Ngươi lúc ngươi họ Ngôn, danh Chính, là Ngôn nào? Chính nào?”

Tạ Chinh đáp: “Ngôn trong ngôn chi hữu lý, chính trong chính nhân quân tử.”

Cảm thấy dường như Phàn Trường Ngọc sách, chắc hai chữ là hai chữ nào, dùng tay chấm li lạnh, từng nét từng nét lên mặt ghế tròn hai chữ "Ngôn Chính".

Hai chữ đều lấy bộ thảo từ tên họ nguyên bản của .

Ngón trỏ của gầy dài, đốt ngón tay rõ ràng, như cây trúc, hẳn là một đôi tay cầm bút , nhưng lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều vết thương nông sâu đan xen, khó thể tưởng tượng đó, trải qua quá cái gì.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Mặc dù lấy ngón tay bút, chữ xuống cũng mang cảm giác mạnh mẽ, Phàn Trường Ngọc ngẩn cảm thấy phong cách.

Tới lúc xong nét cuối cùng của chữ "Chính", giọn trầm thấp khàn khàn của đối phương vang lên: “Hai chữ .”

Nàng mới hồn, lúc mở miệng vài phần chần chờ: “Lúc ngươi cũng là sách ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/truc-ngoc/chuong-6-4-moi-han-o-re.html.]

Chữ cực , so với Tống Nghiên càng chút khí phách. 

Tạ Chinh : “Một giới vũ phu thôi, nào dám tự xưng sách.”

Lời của như khiêm tốn, tuy cho cảm giác mang vài phần trào phúng, giống như cực kì  thích những gọi là nhgười sách.

Phàn Trường Ngọc thở dài nhẹ nhõm một , hỏi: “Vậy nghề nghiệp đây của ngươi là gì?”

Lông mày của Tạ Chinh nhăn , cảm thấy nàng hôm nay vài phần tra hỏi gốc rễ, nhưng niệm tình đối phương cứu mạng , nguyện ý thu lưu chữa trị , hỏi rõ ràng chút cũng thể lí giải.

Hắn cân nhắc : “Không coi là nghề nhiệp thật sự, từng ở tiêu cục việc.”

Ai ngờ mặt nàng mang theo vài phần kinh hỉ: “Thật  duyên, lúc trẻ phụ cũng áp tải!”

Tạ Chinh: "... Thật trùng hợp.”

Cũng may đối phương tiếp tục hỏi về tiêu cục, hai tay nắm , tựa như  khẩn trương, hỏi một vấn đề: “Vậy ngươi thành ?”

Tạ Chinh xem kỹ nữ tử mắt, chằm chằm, nàng mặt hình như vài phần khó xử, nhưng   e lệ.

Trong lúc nhất thời cũng suy nghĩ  ý nàng hỏi là gì, đúng sự thật: “Chưa từng.”

Tay Phàn Trường Ngọc đều sắp  chính véo đỏ, rốt cuộc mới bất chấp tất cả mặc kệ thể diện : “Thật …… Ta nghĩ nhờ ngươi giúp một chút. Nhà một ít phiền toái,  khi phụ mẫu qua đời, Đại bá chiếm nhà đất của , hôm qua đoạt kế đất ,sợ là tiếp theo nộp đơn kiện lên quan phụ mẫu. Nếu là quan phủ phán, phụ mẫu   gối nhi tử, nhà đất sẽ thuộc về Đại bá của , nếu giữ nhà đất, biện pháp duy nhất hiện giờ, là nhanh chóng kén rể.”

Mí mắt Tạ Chinh giật liên hồi: “Ngươi ở rể?”

Loading...