Trọng Sinh Năm Nạn Đói: Đại Tỷ Nhà Nông Dựa Vào Săn Bắn Để Nghịch Tập Khởi Đầu - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-04-12 06:11:08
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhị đệ đừng nói bậy, chúng ta đi theo xem thử đã, đều là hàng xóm láng giềng, oan uổng người ta thì không hay đâu!”

 

“Đại ca! Làm sao có thể oan uổng cô ta được! Cả làng Thiên Cửu này chỉ nhà ta là có nghề săn truyền từ đời ông cha, cha là thần xạ thủ nổi tiếng khắp mười dặm tám làng, nào là săn hươu, bắt nai, b.ắ.n sói tuyết!”

 

“Cô ta, Lâm Nhụy, là cái thá gì mà dám đem so với cha!”

 

“Huống hồ gì đã mười mấy năm qua, cả nhà chỉ làm nông dân hiền lành, đột nhiên lại biến thành thợ săn? Ai tin nổi cơ chứ!”

 

Dạo gần đây trong làng lan truyền không ít lời đồn, đa phần đều nghi ngờ chuyện Lâm Nhụy có thật sự săn được thú hay không.

 

“Chó mù cũng có khi vớ phải chuột chết, b.ắ.n được con chim sẻ, bắt được con thỏ thì thôi đi. Nhưng đó là sói đấy!”

 

Sói sống theo bầy, rất ranh mãnh và hiểm độc, việc diệt cả bầy gần như không thể.

 

Ngay cả thợ săn giàu kinh nghiệm cũng chỉ thi thoảng mới b.ắ.n hạ được một con lạc đàn.

 

Khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, nó sẽ từ từ bén rễ trong lòng người.

 

Hách Lệnh Giáp và Hách Tiểu Ất chính là như vậy.

 

Cha bọn họ, Hách Hổ, đã vào sâu trong núi mấy ngày rồi, không có tin tức gì cả.

 

Hôm qua hai người đã lên núi tìm cả ngày, cũng không tìm thấy tung tích.

 

Trong lòng lo lắng khôn nguôi, đầu óc không ngừng hiện ra những ý nghĩ xấu.

 

Giờ thấy nhà Lâm chất đầy xe thịt sói đem bán, họ lập tức nghĩ đến việc có khi nào cô ta trộm thịt của cha, thậm chí là còn...

 

“Ta phải đi tìm họ nói chuyện rõ ràng!” Hách Tiểu Ất nổi nóng lao tới, bị Hách Lệnh Giáp kéo lại.

 

“Nhị đệ không được, vẫn nên về nhà nói với nương trước rồi mới tính tiếp.”

 

Chủ sạp gọi thêm hai người đến, vác cây sào dài dùng móc kéo giỏ lên, mới cân xong hết chỗ thịt sói.

 

Tổng cộng ba trăm hai mươi cân!

 

Bốn mươi tám lượng bạc trắng!

 

Bạc nặng trĩu trong tay, cảm giác chân thật vô cùng!

 

Cuối cùng, Lâm Nhụy còn kì kèo thêm được bốn cái móng giò to từ chủ sạp.

 

Ra khỏi chợ heo, Tiền Quế Hoa mặt đỏ bừng: “Bốn mươi tám lượng, con gái ơi, có phải mẹ đang mơ không?”

 

“Mẹ, không phải mơ đâu, là thật đó!” Lâm Nhụy mỉm cười rạng rỡ.

 

Cô đưa túi bạc đến trước mặt Tiền Quế Hoa: “Mẹ, mẹ cầm lấy đi!”

 

Tiền Quế Hoa dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng, vội vàng đẩy lại túi bạc.

 

Bà thì thầm: “Cất đi, cất đi, của cải không nên để lộ! Không sợ trộm ăn mà sợ trộm nghĩ!”

 

“Mẹ không lo, chúng ta đã nói rồi, trong nhà mẹ là chủ, tiêu thế nào là do mẹ quyết! Con ủng hộ hết mình!”

 

“Chị à, chị giữ đi, chị lợi hại như vậy, túi bạc đưa chị giữ thì ai cũng chẳng dám có ý đồ. Giờ chúng ta đi đâu nữa?”

 

“Đi hàng gạo!”

 

Trong hàng gạo có đủ các loại: gạo tẻ, gạo lứt, kê, cao lương, bột mì trắng, bột mì đen, bột ngô...

 

Giá cả cũng khác nhau rõ rệt.

 

Tiền Quế Hoa và Lâm Phong quen tay đi thẳng tới quầy ngũ cốc thô.

 

“Ôi trời ơi, cao lương mắc quá vậy! Một cân ba mươi văn! Gần bằng giá gạo tẻ xưa rồi còn đâu!”

 

Chủ quán thấy họ ăn mặc đơn sơ, xua tay: “Đi đi đi, không có tiền thì đừng phá rối, làm mất thời gian buôn bán của ta!

 

Tiểu nhị, canh kỹ ngoài cửa, đừng có vớ vẩn rước bọn chân lấm tay bùn vào!”

 

“Chủ quán, ông nói kiểu gì vậy... Làm ăn buôn bán, ai đến cũng là khách, sao ông có thể đuổi người ta đi chứ?” Lâm Phong bước lên tranh luận.

 

“Không soi gương xem lại mình đi à? Các người cũng xứng để ta tiếp đón sao?” Chủ quán khinh thường ra mặt.

 

Một kẻ thiển cận, lại dám coi thường người khác.

 

Lâm Nhụy liếc nhìn bảng giá gạo tẻ – một cân giá một trăm văn!

 

“Bộp!”

 

Bốn thỏi bạc sáng loáng đặt lên quầy!

 

Lâm Nhụy chỉ vào gạo tẻ: “Ta muốn bốn mươi cân!”

 

Tiệm gạo đang ồn ào chợt trở nên im bặt như tờ.

 

Lâu lắm rồi mới có người tiêu tiền hoành tráng như vậy.

 

Có chút bạc ai cũng dè sẻn tính toán, ai lại vung tay mua tận bốn mươi cân gạo tẻ ngay lập tức?

 

Chủ quán đổi mặt trong một giây, niềm nở hẳn: “Khách quan, mời ngài qua bên này! Đây là mấy bao gạo tẻ thượng hạng, ngài xem ưng bao nào, ta sai tiểu nhị đưa tận nhà cho ngài!”

 

Mắt ông ta không rời khỏi thỏi bạc trên quầy.

 

Đó là bạc mười lượng mỗi thỏi, nếu lọt túi thì bằng cả mấy ngày bán hàng của ông ta rồi.

 

“Cái này, cái kia, với cái kia nữa...” Lâm Nhụy chỉ từng bao.

 

“Được được, ta sai tiểu nhị cân ngay!”

 

“Những cái đó, ta không lấy!”

 

“Không vừa ý cũng không sao, trong kho còn nữa.” Chủ quán cố gắng níu kéo, sai tiểu nhị mang thêm mấy bao ra.

 

Lâm Nhụy mắt tinh, thấy khe bao có vài sợi mốc xanh.

 

Cô rút d.a.o bổ ra: “Ôi chao, đây là gạo cũ rồi, mốc hết rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-sinh-nam-nan-doi-dai-ty-nha-nong-dua-vao-san-ban-de-nghich-tap-khoi-dau/chuong-9.html.]

 

Mọi người ùa lên xem, quả thật có mốc trên gạo rơi ra.

 

“Chủ quán, làm ăn kiểu gì vậy hả?”

 

“Chúng tôi là khách quen nhà ông bao năm nay, tin vào cái biển hiệu ‘buôn bán không gian dối’ của ông đấy! Sao ông có thể phản bội lòng tin của chúng tôi?”

 

“Gạo trước tôi mua, không chừng cũng bị mốc! Trả lại cho tôi!”

 

“Tiểu nhị! Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Không phân nổi gạo mới gạo cũ à! Ấy ấy, mọi người đừng đi mà, nghe ta giải thích đã...”

 

Chớp mắt, tiệm gạo vắng tanh như chùa Bà Đanh, khách ùn ùn kéo sang tiệm đối thủ cạnh bên.

 

Chủ quán mặt mày xanh lét, tự tát mình một cái.

 

Muốn đánh gục một người, cứ đánh đúng chỗ yếu nhất.

 

Vịt luộc tới miệng rồi còn bay mất, đủ để ông ta tiếc hùi hụi một thời gian.

 

Bên kia, Lâm Nhụy mua ở tiệm đối diện: hai mươi cân cao lương, hai mươi cân gạo lứt, hai cân gạo tẻ, mười cân bột ngô, mười cân bột mì đen... tổng cộng tốn ba lượng bạc.

 

Sau đó, họ ghé hàng gia vị, mua muối, hoa tiêu, tiêu đen, lá hồi và vài thứ khác.

 

Tiếp theo là tiệm tạp hóa, nồi niêu chén bát đủ bộ, Lâm Nhụy còn mua cho mỗi người hai xấp vải, mua thêm bông chờ may đồ mới.

 

Lúc trả tiền, Tiền Quế Hoa cảm giác như bị cắt vào thịt, nhưng giờ con gái làm chủ, bà cũng không tiện nói gì.

 

Chặng cuối cùng là tiệm rèn Lý Ký.

 

Từ xa đã nghe tiếng rèn leng keng vang vọng, trong trẻo mà dứt khoát.

 

Ngoài trời lạnh căm, nhưng thợ rèn trong tiệm ai nấy cởi trần, mồ hôi nhễ nhại.

 

Trong tiệm có vô vàn món đồ sắt.

 

Nào là nông cụ, dụng cụ bếp, đồ ngựa bằng sắt, cả vũ khí nữa.

 

“Tiểu nương tử, cô muốn xem gì? Dao bếp nhà ta đủ loại, từ d.a.o chặt thịt, d.a.o thái rau đến d.a.o đánh vảy cá, chỉ cần cô nói là ta rèn được hết!” Chủ tiệm niềm nở.

 

Lâm Nhụy đi thẳng tới khu vũ khí.

 

Dao ngắn, kiếm ngắn, trường kích, thương dài, cả rìu...

 

Ở Đại Lương quốc, d.a.o dài có quy định giới hạn độ dài, không được vượt quá độ dài binh khí quân doanh sử dụng.

 

Nhìn những món vũ khí này, trong lòng Lâm Nhụy dâng lên cảm giác quen thuộc, trong tim hân hoan, không kìm được mà sờ tay lên.

 

“Khoan đã! Tiểu cô nương!” Chủ tiệm hoảng hốt, “Những thứ này đều sắc bén lắm, coi chừng bị thương!”

 

Cô bé trước mặt chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, người gầy gò nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo, tuyệt đối không thể để bị thương được.

 

“Chủ tiệm, ta đến là để mua vũ khí! Có thể cho ta thử cây cung dùng mảnh gỗ tử đàn kia không?”

 

Lâm Nhụy đã suy nghĩ kỹ, vẫn thấy cung là tốt nhất để đánh úp từ xa, phạm vi tấn công rộng, lực sát thương cao, dễ hạ con mồi.

 

“Tiểu cô nương, là mua cho cha sao? Vậy để cha cô đến thử thì hơn, ở đây toàn là trường cung, cô không kéo nổi đâu...”

 

Chưa dứt lời, Lâm Nhụy đã giương cung, lắp tên, "vút" một tiếng – tên cắm đúng hồng tâm!

 

Cả đám thợ rèn đều ngoái đầu nhìn.

 

“Chính là nó đấy, gói lại cho ta, thêm năm mươi đầu tên nhọn nữa!”

 

“Có nỏ liên phát không?”

 

“Ta muốn thêm vài cái bẫy thú nữa!”

 

“À đúng rồi, có d.a.o sắc lưỡi nào không? Dao chặt củi cùn quá!”

 

Chủ tiệm thốt lên: Đây đúng là dân chuyên nghiệp!

 

Sau vài lượt mặc cả, hai bên chốt giá: mười lăm lượng bạc.

 

Chuyến đi này tiêu mất gần phân nửa số bạc.

 

Lâm Nhụy đã bắt đầu tính chuyện lên núi một chuyến nữa.

 

Trên đường về, nhà họ Lâm lại bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.

 

Lâm Nhụy cảm thấy điềm xấu đang tới gần.

 

Nhìn xe hàng hóa đầy ắp của họ, dân làng xì xào ngày càng lớn tiếng.

 

“Tôi đã nói rồi, cô ta làm sao mà may mắn thế được?”

 

“Không khéo cũng giống nhị thúc cô ta, là đồ trộm cắp lâu năm!”

 

“Thịt sói đó chưa chắc đã không phải trộm của Hách Hổ!”

 

Vừa bước vào cửa, căn nhà tranh chật hẹp đã có thêm mấy kẻ khách không mời mà đến.

 

Vừa thấy Lâm Nhụy, một người phụ nữ trùm khăn lập tức quỳ sụp xuống...

 

“Lâm cô nương, chú Hách nhà cô vẫn ổn chứ?”

 

“Thím không cầu gì nhiều, chỉ muốn hỏi một câu… chú Hách nhà cô... vẫn còn sống chứ?"

 

“Thịt sói có tác dụng gì chứ, thím chỉ mong ông ấy bình an trở về thôi!”

 

Lâm Nhụy mặt mày ngơ ngác: Gì vậy trời?

 

Nghe ý mấy người này nói… là mình làm gì chồng của cô ấy hả?

 

Không đúng! Mình làm gì có hứng thú với mấy ông già chứ!

 

 

 

Loading...