Trọng Sinh Năm Nạn Đói: Đại Tỷ Nhà Nông Dựa Vào Săn Bắn Để Nghịch Tập Khởi Đầu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-11 15:12:37
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiễn ông nội Lâm và Lâm Thanh Hải xong, cả nhà Lâm Thanh Sơn quay về nhà.

Anh cài then cửa, còn dùng thêm một thanh gỗ ngang để gia cố.

Tiền Quế Hoa lại hâm nóng canh trong bát cho mọi người.

Lâm Phong và Lâm Dung ríu rít vây quanh Lâm Nhụy nói chuyện không ngừng.

 

“Chị à, chị giỏi quá! Pặc một tiếng là đánh thủng tay Nhị thúc luôn rồi!”

“Chị, cái ná trong tay chị sao mà nghe lời thế? Chỉ đâu b.ắ.n đó! Tại sao em lại không b.ắ.n trúng được chứ?”

“Chị mau nói em biết đi, sao chị làm được thế? Mắt chị chuẩn ghê luôn á!”

 

Lâm Nhụy chẳng thấy phiền chút nào, kiên nhẫn đáp:

“Không có gì đâu, chỉ là quen tay thôi.

Chỉ cần luyện nhiều, tay đủ vững, lòng đủ tĩnh thì em cũng làm được!”

 

“Thật hả chị?”

“Ừm!”

 

Lâm Nhụy đồng ý với Lâm Phong rằng trước khi dạy cậu săn bắn, sẽ dạy cậu b.ắ.n ná trước.

Lâm Dung – cái đuôi nhỏ lẽo đẽo – cũng la lên đòi học.

Con bé còn bắt chước dáng điệu của Lâm Nhu khi nãy, một tay giữ ná, tay kia kéo dây, miệng hô:

“Pặc! Trúng rồi! Trúng rồi!”

 

Chứng kiến phong thái oai phong của con gái khi dùng ná,

Lâm Thanh Sơn và Tiền Quế Hoa lại càng tin tưởng chuyện nó học săn với tiên nhân là thật.

Chắc trời cao thương họ sống quá khổ nên mới ban lòng thương như vậy.

Tiền Quế Hoa chắp tay trước ngực, thành kính lạy trời mấy cái.

 

Cả nhà cuối cùng cũng có thể an tâm ăn một bữa ngon, húp canh, ăn thịt, chẳng bao lâu bụng ai nấy đều tròn vo.

 

“Ợ~”

Lâm Phong xoa cái bụng căng phồng:

“Thì ra đây là cảm giác no nê sao…

Tim không còn đập loạn, dạ dày không còn trào nước chua,

cảm giác như toàn thân đầy sức mạnh vậy!”

 

Lâm Dung cũng kéo tay mẹ cho sờ thử bụng mình:

“Mẹ ơi, bụng con không đau nữa, cũng không hát nhạc nữa, thấy sướng lắm luôn á~”

 

Ăn no uống đủ rồi, người cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cả nhà tụ tập trên chiếu cỏ, vừa nằm vừa trò chuyện rôm rả.

 

“Con gái à, mai không được mang thịt về nhà nữa đâu.”

“Đúng đó, thời loạn thế này, ai có lương thực thì sẽ bị người ta ghen ghét!”

“Lúc con mang thỏ về, bao nhiêu người đã đỏ mắt rồi!”

“Giờ lại vác cả đống thịt sói về, chắc chắn ông bà nội và Nhị thúc sẽ theo dõi chặt lắm.”

“Người ghen thì nhiều, lời đồn cũng sẽ nổi. Nhà mình nhỏ bé thế này, không biết ngày nào sẽ bị người ta gièm pha mà c.h.ế.t chìm trong nước bọt nữa!”

 

Lâm Nhụy hiểu rõ, từ xưa người ta chẳng sợ thiếu mà sợ không công bằng – vẫn nên khiêm tốn và cẩn thận.

“Chi bằng, ta đem thịt sói đi thị trấn bán, đổi lấy bạc.”

Tiền Quế Hoa phân tích:

“Một là bạc dễ lưu thông, hai là dễ cất giấu.

Dùng nó mua bột ngô, gạo lứt rẻ hơn, ăn được lâu hơn.

Cái đông này có khi nhờ đó mà qua được.”

 

Nghe đến đi thị trấn, Lâm Nhụy bỗng hăng hẳn lên.

Nhà thiếu gạo, thiếu bột, thiếu chăn đệm quần áo, còn phải mua thêm nồi niêu, dầu muối, gia vị.

Hơn nữa, cô cũng muốn mua một số dụng cụ săn b.ắ.n để làm bình phong như cung tên, nỏ, giáo dài, bẫy thú…

Lỡ bị ai thấy con mồi thì cũng không bị nghi ngờ.

Chỉ là không biết bây giờ thịt sói giá bao nhiêu? Có thể bán được nhiêu tiền?

Đợi khi giải quyết xong cái ăn cái mặc, cô còn muốn đưa Lâm Thanh Sơn đi khám cái chân.

 

Nghĩ thì nghĩ, cũng phải đi thị trấn dò hỏi cho chắc.

Tiền Quế Hoa đắp lại góc chăn cho Lâm Nhu:

“Con gái, mai mẹ đi cùng con, mẹ giúp con vác thịt sói.”

“Chị ơi, em đi nữa! Giờ em khỏe lắm rồi!”

 

Lâm Nhu liếc nhìn một lượt…

Ừ thì toàn người già trẻ con bệnh tật, vác vậy thì đến bao giờ?

Huống chi làng Thiên Cửu cách thị trấn ít cũng hai mươi dặm.

Giá mà có xe thì tốt rồi…

 

“Xe bò! Chị ơi, làng mình còn xe bò đó!” – Lâm Phong bật dậy.

“Thật không?”

“Ừ! Nhà người khác đã thịt hết gia súc ăn rồi, nhưng nhà cụ Lý chính vẫn giữ con bò.

Vì bò đó là của nha môn huyện cấp, không được g.i.ế.c bừa bãi.

Cụ nhờ con bò đó để lên huyện làm việc đó!”

 

Có xe thì dễ rồi!

Lâm Nhu quyết định sáng mai sẽ sang nhà cụ Lý chính mượn xe.

Cả nhà sau đó có một giấc ngủ thật ngon.

 

Sáng sớm bị tiếng khóc bên ngoài làm tỉnh giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-sinh-nam-nan-doi-dai-ty-nha-nong-dua-vao-san-ban-de-nghich-tap-khoi-dau/chuong-7.html.]

 

“Bác gái ơi, thương cháu với, cho cháu chút gì ăn đi, cháu đói c.h.ế.t rồi!”

“Bác ơi! Từ nhỏ bác thương tụi cháu nhất mà! Có gì ngon cũng để tụi cháu trước!”

“Ông bà, ba mẹ bảo đã chia nhà, nhưng cháu không hiểu, chia nhà rồi bác vẫn là bác gái cháu mà?”

“Đúng đó bác, bác không nỡ để tụi cháu chịu khổ đâu, cho tụi cháu miếng ăn đi!”

“Bác ơi, ba cháu bị thương nặng, ông bà với mẹ cháu đưa đi huyện tìm thầy thuốc rồi, tụi cháu chẳng ai chăm, sắp đói c.h.ế.t mất!”

“Em Nhụy mang về nhiều thịt sói như vậy, chia cho tụi cháu chút đi mà!”

 

Người đang đứng ở ranh đất khóc lóc chính là hai đứa con nhà Nhị phòng – Lâm Thạch và Lâm Ngọc.

Giọng thì oang oang, chẳng giống gì người sắp c.h.ế.t đói!

Chắc chắn là do Kim Bảo Châu xúi bẩy, muốn lấy đạo lý ép người.

Vì miếng thịt mà không chừa thủ đoạn!

 

Giọng hai đứa rất to, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy hết:

“Lâm Nhu bắt được nhiều thịt sói lắm!”

Con bé này, số cũng đỏ quá đi!

Rõ ràng tụi tôi cũng lên núi sâu, sao chẳng gặp được gì?

Thịt sói đó thật sự là nó săn được à?

 

Tiền Quế Hoa nghe mà đau cả đầu.

Kiểu gào khóc này chẳng phải đang biến nhà họ thành cái bia ngắm sao?

 

Hay là cho tụi nó hai lát thịt, để bịt miệng tụi nó?

“Không được!” – Lâm Nhụy c.h.é.m thẳng – “Có lần một là sẽ có lần hai lần ba.

Một khi đã mở miệng thì chẳng vá lại được nữa!”

 

Lâm Thanh Sơn cũng gật đầu:

“Bà nó, bà cũng biết cái đức của tụi nó rồi đấy.

Cho lần này thì lần sau càng bám dai như đỉa.”

 

“Nhưng không thể để tụi nó gào mãi như thế được!”

“Trẻ con ồn ào thì đánh cho chừa!”

 

Lâm Nhụy xách d.a.o chặt gỗ đi ra, cắm mạnh xuống đất:

“Chọn thịt hay chọn mạng?”

 

Lâm Thạch và Lâm Ngọc cứng họng ngay.

Đây còn là quả hồng mềm dễ bóp nữa sao?

Khí thế mạnh mẽ thế kia!

Chẳng trách ba mẹ tụi nó chẳng được gì!

Hai đứa suýt khóc!

 

“Cút!”

 

Lâm Thạch – Lâm Ngọc lập tức cuống cuồng bỏ chạy.

 

Buổi sáng, Tiền Quế Hoa dùng mỡ sói thắng ra chút mỡ, rồi xắt thịt sói đem xào.

Chẳng mấy chốc cả nhà đã thơm nức mùi thịt.

Cả nhà ăn ngon lành, miệng bóng nhẫy.

 

Ăn xong, Lâm Nhụy giấu một cân thịt trong áo, dẫn Lâm Phong sang nhà cụ Lý chính mượn xe bò.

 

“Cụ Lý có nhà không ạ?” – Lâm Phong lên gõ cửa.

“Ai đấy?”

“Cụ Lý, cháu là Lâm Phong, với chị cháu là Lâm Nhụy!”

 

Két – Cửa mở, cụ Lý mời hai chị em vào nhà.

“Cháu Nhu, cháu Phong, có chuyện gì vậy? Văn bản chia nhà có vấn đề gì sao?”

 

Lâm Nhu vội xua tay:

“Không không ạ, văn bản rất rõ ràng.

Cháu đến để cảm ơn cụ.

Nếu không nhờ cụ nhắc ông bà trả lại hộ tịch, chắc nhà cháu vẫn còn mù mờ.”

 

Cụ Lý cười hiền:

“Không sao, không sao, chỉ là chuyện nhỏ, cũng là trách nhiệm của ta thôi.”

 

Dù cụ nói vậy, Lâm Nhu và Lâm Phong vẫn cung kính cúi ba cái.

Sau đó, cô lấy ra từ áo một gói giấy dầu, giấy bên ngoài đã thấm mỡ.

 

“Chút tấm lòng không đáng gì, đây là thịt sói cháu săn được, mong cụ Lý nhận cho.”

 

Lý chính đứng bật dậy như lò xo.

 

Trời ơi! Là một cân thịt sói!

 

Mấy năm nay đói kém, đúng là chơi lớn thật đấy!

 

Nếu nhận lấy thì đúng là nợ ân tình lớn rồi!

 

 

Loading...