Trọng Sinh Năm Nạn Đói: Đại Tỷ Nhà Nông Dựa Vào Săn Bắn Để Nghịch Tập Khởi Đầu - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-04-13 05:37:27
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không mở cửa là con lợn rừng này nó đ.â.m sầm vào đấy!"
Hách Tiểu Ất vừa thở hổn hển vừa nói.
Con lợn rừng to quá!
Vài người khiêng mà chân tay mềm nhũn, bây giờ muốn dừng cũng dừng không nổi, cái đầu nó sắp đ.â.m vào cánh cổng rồi!
Tuy rằng nhà họ Lâm đã phân chia nhà cửa, nhưng trời rét đậm, đất đóng băng hết cả, chưa thể xây cửa riêng, nên vẫn dùng chung một cái.
Nhà nhánh thứ hai còn sốt sắng hơn cả nhà lớn, vừa nghe tiếng động ngoài sân đã ào ào chạy từ nhà đất ra.
Lâm Thanh Hải còn không để ý mình rơi mất một chiếc giày.
"Đi, chúng ta ra xem nhà họ Hách xử lý con tiện nhân kia thế nào!"
"Trời có mắt, báo ứng đến rồi!"
"Chỉ cần nghĩ tới cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt đó bị dằn mặt là trong lòng sướng rơn!"
Mặt mày ai nấy hớn hở, còn vui hơn cả Tết!
Thế nhưng khoảnh khắc mở cửa, họ chỉ cảm thấy như bị tát bốp bốp vào mặt!
Sao khác xa tưởng tượng thế này?
Chẳng phải Hách Hổ bị Lâm Nhụy giở thủ đoạn đen tối sao?
Sao vẫn còn sống ngon lành vậy?
Ánh mắt ông ta nhìn Lâm Nhụy còn hiền hậu ấm áp hơn cả cha ruột!
Giả sử ông ta thực sự bị cô ta hại, thì ít ra hai đứa con trai cũng phải báo thù chứ? Sao lại chạy lon ton theo sau cô ấy như vậy?
"Lâm Nhụy, con lợn rừng này để đâu đây?"
"Cần chúng ta khiêng vào trong nhà không?"
"Muội muốn lúc nào mổ thịt thì cứ nói một tiếng, bọn huynh tới giúp!"
"Phải đấy, đừng để bẩn quần áo muội!"
Chậc chậc chậc, cái thái độ nịnh nọt kia đúng là như đuôi của con công vậy!
Không phải chứ, con lợn rừng to thế là sao?
Mấy đại hán khiêng, ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân!
Nghe giọng điệu, hình như là mang tới tặng Lâm Nhụy?
Tại sao?
Nhà họ Hách lấy gì mà tặng không con lợn này cho con tiện nhân kia?
Ánh mắt bà Vương như tóe lửa: "Con tiểu tiện nhân này không biết giở trò quyến rũ gì mà bám được nhà họ Hách. Phi!"
Kim Bảo Châu thèm đến mức mắt không rời nổi, nước miếng suýt rơi ra: "Con lợn lớn vậy ăn nổi không? Không sợ nghẹn c.h.ế.t à?"
Lại còn muốn giở trò, định mò tay: "Ta thì không ngại..."
Lâm Nhụy trừng mắt lạnh lùng, làm một động tác chặt tay, dọa Kim Bảo Châu rụt cổ lại.
"Lấy đồ người ta tặng mà làm màu, có gì đáng khoe?"
Lâm Nhụy vỗ lên cái đầu to của lợn rừng: "Thấy cái lỗ trên đầu nó không? Là tôi bắn đấy! Trước khi có ý định động vào, nhớ kiểm tra xem mình có mấy cái đầu!"
Kim Bảo Châu theo phản xạ sờ lên đầu mình: "Xạo thôi! Nói dối mà không biết ngượng!"
"Đó là vì ngươi không có mặt tại hiện trường! Không thấy khoảnh khắc sục sôi nhiệt huyết đó!"
"Chỉ một mũi tên! Lợn rừng đổ rầm xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ!"
"Mạng sống của bọn ta, đều nhờ Lâm Nhụy cứu đấy!"
"Con tiện nhân này cho các ngươi ăn bùa mê thuốc lú à? Tụi bây cũng hùa theo mà nói dối!"
Bà Vương không tin, một đứa con gái vô dụng thì có gì đáng khen?
"Phu nhân, tụi nhỏ nói thật đấy. Mạng của ba cha con ta đều do nha đầu Lâm Nhụy cứu!"
Ông Lâm và bà Vương đều sững sờ, như không tin vào tai mình.
Cho dù không tin lời hai đứa nhỏ, cũng không thể không tin Hách Hổ được!
Một lão thợ săn dày dạn kinh nghiệm lại thẳng thắn thừa nhận mình được cứu, thì chẳng khác nào tự thừa nhận bản thân không bằng người khác!
Ánh mắt họ nhìn Lâm Nhụy giờ đã mang theo chút kính nể.
Lâm Thanh Hải theo bản năng sờ tay mình, không dám thở mạnh.
Nếu là mũi tên b.ắ.n lợn rừng kia, có khi trên người hắn cũng thủng một lỗ rồi!
Còn xem cái gì nữa? Cả đám lủi thủi quay về phòng.
Chỉ còn Lâm Thạch và Lâm Ngọc đứng cạnh đường ranh giới khóc rống:
"Cha mẹ! Con không biết, con chỉ muốn ăn thịt! Cha mẹ đi cướp về cho con đi!"
Lâm Thanh Hải tức điên quay lại mỗi đứa đá một phát:
"Cút vào! Nhìn tao giống miếng thịt à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-sinh-nam-nan-doi-dai-ty-nha-nong-dua-vao-san-ban-de-nghich-tap-khoi-dau/chuong-14.html.]
"Tiện nhân! Từ khi được vớt từ hố băng lên, cứ như biến thành người khác. Cả nhà nó cũng may mắn lạ thường, rốt cuộc là tại sao?" bà Vương tức đến nghiến răng.
"Mẹ, con thấy chắc là con tiểu tiện nhân kia bị ma nước nhập vào, hoặc nhà bên kia cướp lấy vận may đáng lẽ phải thuộc về nhà mình!"
Kim Bảo Châu nói bâng quơ, nhưng bà Vương lại để tâm thật.
Lâm Thanh Hải cũng bực bội, hắn không dạy dỗ được con nha đầu kia, nhưng chắc chắn sẽ có người trị được nó!
Lúc đó, Linhâm Thanh Sơn và Tiền Quế Hoa đã sớm ra sân đón.
"Con gái! Con về rồi!"
"Mau để cha xem có bị thương không?"
Lâm Nhụy mỉm cười lắc đầu.
"Con lạnh không? Có đói không? Mẹ đi lấy canh, mẹ vẫn đang hầm trên bếp đấy!"
"Tốt quá! Con đã nhớ đồ ăn mẹ nấu lắm rồi, nên cố phi về cho nhanh."
"Ôi chao, bác Hách cũng về rồi, tốt quá! Mau vào nhà sưởi ấm nào!"
Hách Hổ chắp tay: "Có thể về được đều là nhờ phúc của Lâm Nhụy. Hôm nay đã khuya, tôi không vào nữa, bà nhà tôi chắc đang lo. Sáng mai sẽ đến cảm ơn."
Lâm Nhụy được cha mẹ ôm vào nhà, vừa ngồi xuống thì hai người đã bắt đầu bận rộn.
Múc canh thịt, lấy bánh thịt, còn không quên nhét cho Lâm Nhụy một viên đá nóng.
Lâm Nhụy tận hưởng sự ấm áp từ gia đình, với nguyên tắc "báo hỉ không báo ưu", cô kể lại những chuyện đã trải qua trên núi tuyết.
Lúc chui vào chăn, cô mới phát hiện Tiền Quế Hoa đã may riêng cho cô một bộ mới.
Chăn đệm cũng đặt mấy viên đá nóng, ấm áp vô cùng.
Khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên.
Sáng hôm sau, Lâm Nhụy bị tiếng trống chiêng làm tỉnh giấc.
"Thưa bà con! Tôi là Hách Tiểu Ất, hôm nay chính thức xin lỗi Lâm Nhụy! Tôi không nên nói cô ấy là tên trộm lòng lang dạ sói ăn cắp thịt sói của cha tôi khi chưa có bằng chứng, lại còn đoán bừa cô ấy hại cha tôi! Tôi sai rồi!
Không những vậy, cô ấy còn là đại ân nhân của nhà họ Hách! Chỉ với một mũi tên, đã cứu ba cha con chúng tôi khỏi nanh lợn rừng! Hôm nay, chúng tôi đặc biệt tới tạ ơn!"
Lâm Nhụy đỡ trán, đây là "làm rõ với dân làng" mà hắn nói?
Này làm quá rồi!
Để hắn dừng lại nhanh nhanh, Lâm Nhụy lập tức mở cửa mời cả nhà Hách vào.
"Linh Nhụy, đây là chút lòng thành của bác Hách, nhất định phải nhận lấy nhé!"
Mười quả trứng vịt, hai con ngỗng trời, còn có rất nhiều thịt hun khói...
Nhìn là biết lôi hết của ngon ra rồi!
Bà con đứng xem nuốt nước miếng không ngừng.
"Má nó, biết thế đừng ra hóng hớt nữa, chỉ được ngửi không được ăn, khổ quá!"
"Ngửi mùi cũng sướng! Lâu rồi chưa ngửi mùi thịt!"
"Con lợn to thế, ăn bao giờ mới hết?"
"Nói gở! Ăn không hết thì đem bán!"
Lâm Nhụy cũng định vậy, chuẩn bị đem nó lên trấn bán!
Kiếm tiền, sống sung túc!
Hách Hổ không để Lâm Nhụy cản, dù còn băng tay vẫn xử lý lợn rừng gọn gàng.
Không chịu nhận phần thịt nạc mà Lâm Nhụy nhường cho.
Phải nói mãi mới chịu nhận ít lòng và ruột lợn — để thực hiện lời hứa của hai đứa con trai với dân làng, cũng không thể để người ta làm không công.
Lâm Phong chạy thẳng tới nhà lý chính mượn xe bò, lý chính vui vẻ giúp cột xe.
"Cô bé nhỏ, có muốn theo chị lên trấn chơi không?"
Lâm Nhụy cưng chiều chọc cái búi tóc nhỏ của Lâm Dung.
Mắt Lâm Dung sáng lên: "Thật ạ? Chị có thể dẫn em đi thật ạ?"
Như thể là chuyện vui nhất trên đời.
"Ừm!"
"Hay quá! Chị sắp đưa em lên trấn rồi! Lần trước anh hai kể bao nhiêu chuyện lạ, em cũng muốn đi xem!"
“Được rồi! Đợi chị đổi thịt heo rừng lấy tiền, rồi mua kẹo hồ lô cho em nhé?”
Lâm Dung nghiêm túc hỏi lại:
“Cả nhà đều có chứ? Cha mẹ cũng được ăn chứ?”
Trái tim Lâm Nhụy khẽ run lên — thì ra cô bé sợ người khác trong nhà không được ăn.
“Tất cả đều có!”
Lâm Nhụy lúc này đã bắt đầu mong chờ: Không biết chỗ thịt heo rừng này có thể bán được bao nhiêu tiền đây?