Trọng Sinh Lại, Nàng Đã Có Thể Xoay Chuyển Vận Mệnh - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2025-03-12 06:00:46
Lượt xem: 272

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông vội khom lưng, chắp tay phía trước, khẩn khoản mà thừa lời với Vương Phi.

“Tại hạ không dám, xin tùy ý nương nương”

Bà gật đầu hài lòng, đưa tay ra phía nàng, ý muốn đỡ nàng dậy, nàng nghiễm nhiên không dám, chỉ cúi đầu xuống.

 “Ngươi đừng sợ, có mong cầu gì cứ nói ta nghe”

 “Nô tỳ không dám” 

“Cứ nói, ta có thể giúp ngươi”

Nàng khẽ nở một nụ cười nhẹ, tỏ vẻ đáng thương, khẩn khoản cầu xin vương phi.

 

“Nương nương, nô tỳ xin nương nương một chuyện, nô tì xin được phép xuất phủ ra ngoài sinh sống” 

“Hử, chỉ thế thôi sao?” 

“Bẩm nương nương, nô tì chỉ cần có vậy” 

“Ta cứ nghĩ ngươi cần vàng, bạc, châu báu hoặc ít ra xin ta một hôn sự để làm chỗ nương tựa?”

 “Bẩm nương nương, vàng bạc có quý mấy cũng khó mua được sự tự do, có vàng bạc chưa chắc nô tì đã được ra khỏi phủ, còn dung nhan nô tì xấu xí, e rằng chỗ nương tựa là phu quân rất khó có đảm bảo”

“Khen cho một nữ tử như ngươi, trên đời này chỉ có dựa vào mình là tốt nhất. Mau đứng lên, ta cho ngươi sự tự do, ngoài ra ta có một căn nhà tại ngoại thành phía nam cùng 3 mẫu đất, ta tặng ngươi”

Tào Mộng Đình nghe vương phi vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén, tay bà ta nắm chặt lại, cả người như tỏa ra hàn khí, căm hận nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất.

Vị vương phi này đúng là sát phạt quyết đoán, một lời nói là làm ngay, không hổ danh là đích trưởng nữ nhà Mã quốc công.

Hân Nghiên như mở cờ trong lòng, nàng khẽ đưa ánh mắt nhìn Mộng Đình, bà ta thấy ánh mắt của nàng thì kinh ngạc không thôi.

 

“Đa tạ nương nương đã chiếu cố” 

Nói xong vương phi sai người đem nàng về phòng thay đồ, còn tặng thêm mấy thước lụa để may y phục, còn đích thân cho người trong vương phủ đến giám sát.

Sau khi dặn xong việc vương phi rời đi thăm nhi tử, Lý Quốc An cũng liền theo sau, chỉ còn 4 người còn lại đứng nhìn mọi thứ vừa qua.

“Mẫu thân, sao con nhỏ xấu xí đó lại được nương nương yêu quý hơn nữ nhi chứ”

“Con bị mù hay sao mà không thấy, nó vừa cứu thế tử đó, cũng vừa cứu chúng ta một mạng, nếu như thế tử mất mạng ở đây thì cả họ nhà ta rơi đầu”

“Muội đúng là ngốc, vừa rồi còn đi nói ân nhân của nương nương là xấu xí, chẳng trách phụ thân dặn không cho muội đi giao du nhiều với quý nữ” 

Đại thiếu gia An Ca lên tiếng dè bỉu muội muội, hắn còn không quên đánh ánh mắt say mê, nhìn tì nữ đang đứng phía sau thu dọn chăn bị ướt.

“Ta thấy sau này muội bớt nói đi”

Nhị thiếu gia tay đang cầm xúc xắc, ném lên ném xuống thờ ơ với mọi chuyện vừa xong, Mộng Đình nhìn hai nhi tử mà không khỏi muốn nổi đóa, cả ba đứa con của nàng ta không đứa nào là tử tế.

Đại nhi tử thì ham mê nữ sắc, nhị nhi tử thì mê cờ bạc, nữ nhi duy nhất thì quá ngu dốt. Cũng may nữ nhi lại có chút nhan sắc lọt vào mắt xanh của con trai Mã quốc công, mặc dù chỉ là đích tử không phải đích trưởng tử, nhưng cũng còn hơn khối nhà tại kinh thành.

Nếu chỉ dựa vào chức tri phủ của phu quân, thì nhà bà làm gì được đặt chân đến kinh thành. Nếu không có sự tiến cử của nhà đẻ bà, là phụ thân bà làm tới chức Ngự sử đại phu, có lẽ cả đời họ Lý đến cổng kinh thành cũng không được nhìn.

Cũng nhờ nữ nhi có hôn phối với đích tử Mã quốc công, mà Chu vương phi lại là nhi nữ nhà Mã quốc công. Chu vương phi này được gả cho tam hoàng tử, sau đương kim hoàng thượng sắc phong tam hoàng tử là Chu vương, bà trở thành vương phi cao quý nhất tại kinh thành.

Nghĩ tới mà Mộng Đình đổ mồ hôi, đứa thế tử kia là con cầu tự của vương gia, gần 30 tuổi mới có nhi tử, lại được thánh thượng thương yêu hết mực. Còn chưa nhắc đến chuyện sau này, Chu vương kia được làm thái tử ở tương lai, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra tại phủ này thì.

“Ngu ma ma lát lôi hết đám hạ nhân trông coi khu hồ này ra, phạt  đánh gậy cho ta, đánh lớn và mạnh tay lên, sau đó đuổi ra khỏi phủ”

“Phu nhân nhưng mà hiện tại, chuẩn bị khách khứa đến phủ, làm lớn vậy có nên không?”

“Nên, để cho tất cả khách khứa biết nhà ta quản giáo người hầu kẻ hạ nghiêm khắc, đây cũng là xoa dịu nương nương”

Ngu thị hiểu ý, vội vàng rời đi tra xét, các công tử và tiểu thư cũng chả buồn nói thêm câu nào, xin mẫu thân rời đi thăm thế tử coi như là bày tỏ chút thành ý, Mộng Đình đồng ý còn dặn hài tử phải giữ mồm miệng kẻo lại gây họa.

Tất cả tản đi, chỉ còn mình bà ta cùng một nhũ mẫu thân tín tên Liễu Huệ Di, lúc này bà ta mới cất tiếng hỏi nhũ mẫu. 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Ngươi xem, biết thế ta nên tìm cách hạ sát con tiện nhân đó”

“Phu nhân chúng ta đâu thể ngờ, ả nữ nhân đó lại may mắn như vậy, cứu ai không cứu lại cứu trúng thế tử gia”

“Năm xưa con ả hồ ly Hàn Tĩnh Chi hoài thai nghiệt chủng đó, ả ta mới bước chân được vào cửa nhà này, biết thế ta nên tìm cách dìm c.h.ế.t nó từ lúc mới sinh, nghĩ đến mà ta còn căm hận con ả tiện tì thấp kém đó”

“Phu nhân đừng giận chẳng phải nó cũng chuẩn bị được rời phủ rồi sao”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-sinh-lai-nang-da-co-the-xoay-chuyen-van-menh/chuong-2.html.]

“Rời phủ thì cũng được đi, nhưng nó lại rời phủ trong gấm hoa lụa là, ta còn sống ngày nào, thì cái dòng nghiệt chủng đó không được yên thân với ta đâu”

“Điều đó phu nhân không cần lo lắng, chúng ta còn nhiều cơ hội lắm”

“Tạm thời chưa động vào nó được, đợi thời gian nữa cho nó hưởng chút sự an nhiên, ta mới ra tay tiếp”

“Phu nhân thông minh, hẳn đã có kế sách đối phó với những hạng tiện tì như bọn chúng”

Bà ta thở một tiếng hài lòng, chấn chỉnh lại y phục, miệng nở một nụ cười cùng Liễu ma ma quay lại sảnh chính đón khách.

Hân Nghiên được đích thân ma ma bên vương phi đưa về phòng, còn đem thêm y phục mới cho, ma ma nhìn căn phòng tồi tàn của nàng không khỏi kinh ngạc, đây mà là chỗ cho người ở sao. 

“Cô nương mau thay y phục kẻo lại cảm lạnh, đích thân vương phi dặn dò ta để cô nương thay xong mới đi”

“Đa tạ ma ma, ta vào gian trong thay xong sẽ ra thỉnh với ma ma”

Cúc Thanh cùng Lâm ma ma nhìn nàng được cả đám người ăn mặc sang trọng đưa về, cả hai không khỏi hoảng hồn hấp tấp, nàng cầm xiêm y mới mà không khỏi cảm thán, nhìn Cúc Thanh vẫn chưa động đậy nàng mới cất tiếng gọi nhỏ.

“Muội mau vào nhà trong giúp ta thay đồ”

Cúc Thanh sực tỉnh, vội để bát thuốc của Lâm ma ma xuống đi theo cô nương nhà nàng, vào đến gian phòng thay đồ, nói là gian thay đồ chứ thực ra đây chỉ là một căn phòng kho nhỏ, chuyên để y phục cùng với cả thực phẩm dự trữ của chủ tớ nhà nàng.

Cầm y phục mềm mại trên tay, Cúc Thanh lần đầu tiên mới cảm nhận được hóa ra lụa lại nhẹ và thướt tha như vậy, nàng nhanh chóng giúp cô nương thay đồ, y phục cũ đã ướt sũng, nàng không rõ tiểu thư nhà nàng làm sao lại thành ra như vậy.

“Cô nương sao lại như vậy, cô nương mau nói cho muội biết đi”

“Ta cứu được thế tử bị đuối nước, được vương phi ban thưởng”

“Thật sao, cô nương trời lạnh vậy mà cô nương cũng dám nhảy xuống cứu”

“Ta biết nhưng ta đâu thể thấy c.h.ế.t không cứu chứ, muội xem không chỉ thưởng ta có vậy, vương phi còn đồng ý cho chúng ta ra khỏi phủ nữa”

“Cô nương không đùa muội chứ”

Cúc Thanh miệng há hốc, không tin những gì cô nương nhà nàng nói, vậy chẳng phải mơ ước bấy lâu nay của nàng thành hiện thực rồi sao.

 “Muội hãy khoan vội mừng, ta mới chỉ xin cho ta được rời khỏi phủ, còn muội và Lâm ma ma vẫn chưa được chấp thuận. Sẽ khó khăn với ta lắm nếu ta mở lời tiếp, nên ta đang tìm cách nhờ ma ma của vương phi nói giúp ta”

Cúc Thanh bật khóc, nàng nức nở không thôi, cô nương thương nàng và Lâm ma ma như người thân, đến tận giờ phút này mà vẫn nghĩ lo cho hai người. Nàng cầm tay cô nương lên  thổi hơi nóng, nước mắt vẫn rơi xuống, nghẹn ngào nói.

“Cô nương, cơ hội ngàn năm được rời phủ cô nương đừng bỏ lỡ, mặc kệ muội với Lâm ma ma, bọn muội chỉ có tâm nguyện được thấy cô nương hạnh phúc” 

“Còn đời ta chỉ có tâm nguyện là muội và ma ma được sống bình an”

Chủ tớ nắm tay nhau nghẹn ngào, đến khi nghe tiếng ma ma bên vương phi gọi nhẹ nàng mới vội buông tay, dặn Cúc Thanh ở lại chăm sóc Lâm ma ma, bản thân nàng sẽ đi gặp vương phi.

Nàng bước ra thì thấy trên bàn ăn đã có vô số món ăn ngon lành được bày ra, nào là heo quay, gà nướng, canh bào ngư hầm vi cá… Lâm ma ma đứng bên cạnh bàn không dám ngồi xuống, chỉ đưa ánh mắt nhìn nàng mà đầy rẫy các câu hỏi.

“Cô nương đây là vương phi nhờ Lý đại nhân sai người đem tới cho cô nương. Còn có, lát nữa cô nương sẽ được dọn sang căn phòng phía nam, ở bên đó ấm áp và ít gió hơn phòng này”

Trương ma ma nhìn nàng bước ra thì cất tiếng, bà vừa cho người truyền tin đến vương phi, ân nhân của nhà vương gia mà phải sống nơi khổ sở thế này. Đây là có công với vương phủ nhà bà, cần được thưởng lớn hơn, thậm chí ở hẳn khu hợp viện nhà chính mới đúng, lời bà truyền tới tai vương phi thì lập tức vương phi đánh tiếng với Lý đại nhân.

Lý đại nhân là kẻ thức thời nghe vậy liền vội cho người dọn dẹp một căn phía nam, sau đó cho người để đầy đủ mọi thứ đồ dùng vào phòng, còn dặn ngự trù nấu toàn đồ ăn ngon lành đến cho phòng của cô nương này, bà nhìn ông ta sắp xếp thì hài lòng gật đầu.

“Cô nương, vương phi lát nữa còn muốn gặp cô nương, nên cô nương cứ ăn uống trước đã, một lúc nữa đích thân thị nữ tới đón cô nương”

“Đa tạ ma ma chiếu cố”

Trương ma ma gật đầu hành lễ rồi cùng đoàn tùy tùng rời đi, gian phòng chỉ còn lại 3 người chủ tớ, cả ba nhìn nhau rồi đồng thời òa khóc, Lâm ma ma nhìn tiểu thư nhà bà bị lạnh mà không khỏi đau xót, bà lên tiếng hỏi nàng. 

“Cô nương, cô nương có bị sao không? Có còn lạnh nữa không” 

“Ma ma con không sao, người xem lành lặn, hoàn hảo”

 “Ma ma bà còn chưa biết tin đâu, vương phi giúp cô nương nhà ta thoát khỏi phủ này nữa đó”

“Là thật sao cô nương, trời ơi đây là ông trời thương cô nương nhà ta”

“Ma ma là thật, vương phi còn hứa thưởng ta một căn nhà và 3 mẫu đất nữa”

Cúc Thanh nghe vậy nhảy cẫng lên, nàng ôm chầm lấy tiểu thư, vừa khóc vừa cười, Hân Nghiên vội kéo tay nàng lại, lên tiếng dặn dò.

 “Tạm thời đừng biểu hiện vui mừng vội, còn chưa ra khỏi đây, ta chưa an tâm. Lâm ma ma lát nữa ma ma đưa con ngọc bội của mẫu thân, Cúc Thanh lát muội tẩy hóa trang giúp ta”

Cả hai người kinh ngạc nhìn nàng, sao đột nhiên nàng lại muốn lộ mặt lúc này chứ, chẳng phải nàng luôn luôn phải giấu kĩ thân mình hay sao.

“Cô nương làm vậy thì nguy hiểm quá, nhỡ như”

“Muội yên tâm, ta tự có tính toán”

Nghe vậy Cúc Thanh liền nghiêm túc gật đầu, nàng hài lòng kéo tay nha hoàn thân tín cùng Lâm ma ma lại cùng ăn, nhìn đồ ăn trên bàn toàn của ngon vật lạ, đây có lẽ là đồ ăn ngon nhất từ trước tới này mà họ được ăn.

Sau khi ăn xong, Cúc Thanh đem dầu hoa trà ra giúp cô nương tẩy hóa trang, những vết mụn biến mất, làn da mịn màng trắng nõn hiện ra. Gương mặt xinh đẹp yêu kiều, lại có chút ngây thơ của nàng khiến ai nhìn cũng phải kinh ngạc. Lâm ma ma đem ngọc bội hình rồng ra đặt vào tay nàng, lần trước nàng cầm theo mới khiến bị trộm mất, lần này nàng để tại nhà cho an tâm.

Bữa ăn trôi qua được tầm 1 canh giờ sau, ma ma bên vương phi cho người qua lại mời nàng đi, còn đem người hỗ trợ chuyển phòng cho cả ba người, nàng vội vàng đi theo ma ma sang tới phòng nghỉ của vương phi.

Loading...