Trọng Sinh Lại, Nàng Đã Có Thể Xoay Chuyển Vận Mệnh - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-03-12 05:59:03
Lượt xem: 306
1.
Trong căn phòng rách nát, đồ dùng đều đã cũ kĩ, ngay cả bộ bàn ghế cũng đã sứt mẻ ít nhiều, các cánh cửa đều được gia cố sơ sài, vật đáng giá nhất trong phòng là một chậu than đã tàn.
Trên chiếc giường nhỏ bé, có 3 thân hình nằm ôm lấy nhau để ngủ, gió lạnh vẫn len lỏi thổi vào trong căn phòng, nhưng ba người trên giường vẫn thở đều đều ngủ ngon.
Tiếng ồn ào phía sân làm Hân Nghiên tỉnh giấc, nàng khẽ cựa quậy thân hình, khó khăn chống tay ngồi dậy. Nàng đã tái sinh lại được 3 ngày rồi, dựa theo những sự kiện từ kiếp trước, thì trong ngày hôm nay sẽ xảy ra một vài thứ, nàng phải cẩn thận suy tính mới được.
“Này mau dậy đi, các ngươi còn định ngủ đến khi nào hả”
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Đám người bên ngoài liên tục đập cửa phòng, không khó để đoán được, đám người nhà đích mẫu lại đến để hành hạ nàng. Nàng đã quá quen với đám hạ nhân này, cứ đúng giờ Dần (5h sáng) đám người này lại tới gọi nàng làm việc.
Lâm ma ma bên cạnh cũng đã tỉnh giấc, bà run rẩy ôm lấy cánh tay của nàng, bà đã lớn tuổi gương mặt khắc khổ, nếp nhăn co rúm lại, ánh mắt sầu bi, đôi môi nứt nẻ do thời tiết giá lạnh.
“Tiểu thư đáng thương của ta, không biết đến khi nào chúng ta mới thoát cảnh khổ này”
“Ma ma, nếu bà mệt thì cứ ngủ tiếp đi, ta tự lo liệu được, ma ma yên tâm còn có nha đầu Cúc Thanh đi với ta nữa”
Nghe vậy Lâm ma ma mới chịu nằm xuống, nàng kéo chăn lên đắp kín cho bà, thấy bà đã yên lòng ngủ tiếp, nàng bọc thêm vải ấm vào tay chân, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Cúc Thanh vẫn ôm gối ngủ ngon lành cạnh chậu than, mặc cho bọn người bên ngoài làm ồn, đầu nàng nghiêng một bên, co ro vào chiếc chăn bông vá.
Mặc dù không lỡ, nhưng Hân Nghiên không còn cách nào khác, nàng đành đưa cánh tay gầy gò, đẩy nhẹ cơ thể của Cúc Thanh.
“Cúc Thanh mau dậy đi làm thôi, muội xem đã muộn lắm rồi, không làm kịp giờ lát nữa lại bị cắt mất phần ăn đó”
Cúc Thanh dụi đôi mắt, nàng ngáp một cái lớn, mơ màng nhìn tiểu thư, vươn vai một cái nàng đứng dậy.
“Cô nương, muội dậy rồi đây, đêm qua muội có để một ít nước nóng để dùng, ủ trong bình cất ở cuối giường, cô nương lấy đó mà rửa mặt”
“Được rồi, không cần đâu, muội mau đi với ta kẻo sắp muộn rồi”
Nàng kéo tay Cúc Thanh, cả hai nhanh chóng ra sảnh chính, dọc con đường gió thổi lạnh buốt vào da thịt hai người, bầu trời ngày đông vẫn tối đen như mực, tuyết đã dày hơn hôm qua một tấc.
Cả hai bóng hình nhỏ bé di chuyển chật vật trong lớp tuyết, mãi hai chủ tớ mới tới được sảnh phụ, trái ngược với căn phòng rách nát tại tây viện của nàng, phía đông viện này mọi thứ vô cùng xa hoa.
Cột gỗ lớn sơn đỏ, từng viên gạch lớp sáng bóng, hoa văn trên các thanh chắn được chạm khắc tỉ mỉ, toàn bộ khung cảnh này lại chỉ là một cái sảnh phụ, dùng để phân việc cho hạ nhân.
“Đã đến đông đủ cả chưa, nay ta phân việc, các ngươi phải chú ý mà hoàn thành cho cẩn thận vì ngày hôm nay, lão gia có đón rất nhiều khách quý toàn là những bậc vương tôn quý tộc, họ đến để mừng lễ sinh thần của đại lão phu nhân, và mừng lễ trưởng thành của đại tiểu thư”
“Chúng nô tài xin vâng”
“Tốt lắm ai hoàn thành tốt có thưởng”
Đám hạ nhân nghe xong thì hào hứng hẳn, chỉ có Cúc Thanh và nàng là âm trầm, vì cả hai đều biết việc khó khăn nhất sẽ thuộc về hai nàng.
“Tiểu thư, e rằng chúng ta phải chịu khổ nữa rồi’
“Cũng không phải lần đầu, muội xem hôm nay có tiệc biết đâu chúng ta lại được ăn ngon thì sao”
“Này hai người các ngươi, sao lại đứng đực ra đó, mau qua đây ta chia việc”
Tiếng vừa cất lên là Ngu thị, bà ta là hạ nhân sống lâu năm tại phủ, đồng thời còn là vợ của quản gia tại phủ này, luận về chức tước trong đám nô tài thì bà là to nhất.
Cúc Thanh ôm tay nàng cùng tiến lên, cách bà ta hai bước thì dừng lại cúi đầu nghe bà ta phân việc.
“Hai người các ngươi, hôm nay dọn hết tuyết tại khu sân phía tây, mau đi làm đi kẻo lại không kịp”
Cúc Thanh nghe xong hoảng hồn, nguyên cái sân phía tây hai người các nàng khéo dọn đến chiều không xong mất.
“ Ngu ma ma nếu chúng tôi dọn khéo tối không xong mất, bà thương tình…”
“Im mồm, nếu không xong, hôm nay khỏi ăn, nhìn xấu xí như tiểu thư nhà ngươi chỉ xứng đáng làm việc nặng như vậy thôi”
Bà ta liếc mắt qua gương mặt của nàng buông lời khinh miệt, nàng kéo tay áo Cúc Thanh, nàng không dám lên tiếng một câu sợ rằng chỉ càng khiến bà ta thêm tức giận.
Cúc Thanh nghĩ đến tiểu thư, nàng cũng không dám cãi nữa, đành lúi húi đi theo tiểu thư dọn tuyết.
“Cô nương đừng buồn, muội dọn nhoằng một cái là xong”
“Ta không buồn, muội thấy ta buồn sao?”
“Muội cứ muốn an ủi tiểu thư thôi, lũ người ngu ngốc đó đâu có biết tiểu thư là một…”
“Cúc Thanh cẩn thận có người nghe thấy”
Nàng đưa tay bịt miệng Cúc Thanh vào, sợ Cúc Thanh nhỡ miệng nói ra bí mật của nàng, bí mật này nàng phải rất vất vả giấu kĩ, không thì e rằng nàng khó sống tại đây.
“Cô nương cứ lo xa, ai mà thèm ra chỗ sân này chứ”
Cúc Thanh cười hihi, cầm chiếc xẻng xúc tuyết lên, xúc một vá lớn đem hất sang bên hồ cá đã đóng băng, nàng thấy vậy cũng bắt tay vào dọn dẹp cùng.
Vừa dọn nàng vừa nhìn vào lớp tuyết dưới chân, màu trắng của tuyết làm Hân Nghiên nhớ về mẫu thân nàng.
Mẫu thân vốn là thiếp trong nhà, dung mạo xinh đẹp lại có giọng hát hay, tay nghề thêu thùa thì số 1 tại thôn. Vốn dĩ mẫu thân đã có phu quân và cũng chính là cha ruột của nàng, nhưng phụ thân nàng đột ngột c.h.ế.t sau 3 tháng kết hôn.
Nhưng thực chất, phụ thân bị tên Lý Quốc An ám hại, cho người đầu độc c.h.ế.t hòng chiếm đoạt mẫu thân làm tì thiếp.
Ai cũng nói là mẫu thân đã khắc c.h.ế.t phu quân, họ ngày ngày đàm tiếu, phụ nữ trong thôn vốn đã ghen ghét mẫu thân xinh đẹp, họ thừa cơ hội này phá đám không cho mẫu thân buôn bán.
Mẫu thân vì quá khổ sở, không còn cách nào khác đành phải gả làm thiếp nhà Lý Quốc An, ông ta mê đắm nhan sắc mẫu thân đã lâu nhưng còn dè chừng đích thê, ông liền bày ra cách làm mẫu thân có thai rồi đem vào nhà.
Mẫu thân nàng căm hận Lý Quốc An, lúc đó đang mang thai nàng được 2 tháng, mẫu thân lừa ông ta rằng thai trong bụng là m.á.u mủ của ông ta.
Đúng 1 tháng sau đám tang, mẫu thân bước chân vào nhà Lý tri phủ, ngưỡng tưởng sẽ được bình an mà sống, đáng thương thay đích mẫu Tào Mộng Đình căm ghét mẫu thân, bà ta ngày ngày tìm cách hành hạ.
Mới đầu Lý Quốc An cũng có bênh vực, chỉ là sau khi sinh ra nàng là nữ nhi, ông liền ruồng bỏ mặc kệ mẫu thân tự sinh tự diệt. Mẫu thân chịu mọi sự chèn ép của Tào thị, đau khổ không đâu kể hết, cuối cùng năm nàng tròn 10 tuổi bà đổ bệnh mà mất.
Lúc đó trời tuyết cũng dày như vậy, nàng ôm mẫu thân khóc sướt mướt, mẫu thân nắm tay nàng dặn nàng rất kỹ, phải giấu mình, ẩn thân tìm cơ hội mà thoát khỏi nơi đây.
Hân Nghiên đưa đôi tay đỏ ửng lên lau nước mắt, nàng nhớ hôm đó mãi không bao giờ quên, tới tận 2 ngày sau mới có người đưa mẫu thân nàng đi an táng. Hận cũ thù mới còn đó, nàng tại kiếp này sẽ đòi lại hết.
“Này hai người các ngươi dọn xong khu này, thì qua bên khu hợp viện phía đông gánh nước đấy nhé, bọn ta làm xong cả rồi”
“Dọn cho sạch vào, không ta báo lên Ngu ma ma các ngươi khỏi ăn đó”
Tiếng là của hai người tì nữ, họ lườm nàng một cái sắc lẹm, hai nàng ta chính là con gái của Ngu thị, người tên A Ngọc một tên A Đóa, đều đã 15 tuổi, gương mặt thanh tú, ngày ngày còn không ngừng lượn lờ trước mặt 2 vị công tử nhà này.
Bọn chúng lên tiếng xong thì đủng đỉnh rời đi, Cúc Thanh tức giận tới mức ném chiếc xẻng xuống, nàng nhìn hành động của Cúc Thanh bật cười một tiếng.
“Muội cần gì nóng giận, chúng ta cũng bị đâu phải lần đầu, muội xem cũng sắp xong rồi, mau mau làm nhanh rồi còn nghỉ, tay ta cóng cả lên rồi này”
“Cô nương đến khi nào chúng ta được ra khỏi phủ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-sinh-lai-nang-da-co-the-xoay-chuyen-van-menh/chuong-1.html.]
“Sắp rồi, năm sau ta 16, phụ thân nói ta xấu xí không gả được phu quân, ông ấy sẽ đem ta đến một am ni cô, khi đó ta sẽ xin cho muội và Lâm ma ma theo cùng”
“Vậy là chỉ còn một năm nữa thôi”
Cúc Thanh nghe xong thì hăng hái lên hẳn, nàng cầm chiếc xẻng lên xúc như điên, nàng nhìn mà không khỏi nể phục Cúc Thanh, nàng ấy quả nhiên là rất khỏe mạnh.
Chẳng mấy chốc mà sân đã được dọn sạch tuyết, lúc này cả người nàng đỏ ửng vì lạnh, nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, nàng còn phải đi gánh nước về nữa.
Đến khu hợp viện phía đông đã là giờ Tỵ, mọi thứ tại đây vô cùng tấp nập, do nơi này là chỗ bếp chính nên mới đông đúc như vậy, Cúc Thanh xách chiếc xô lên, nàng cầm đòn gánh cả hai đi ra phía giếng lấy nước.
Mùa hè gánh nước là việc nhàn hạ, nhưng sang đông mới là cực hình, miệng giếng đã bị đóng băng khá dày, may mắn thay có người nào đó đã đục sẵn lỗ cho hai chủ tớ.
“May quá! có lẽ là A Chấn đục sẵn cho chúng ta đó cô nương”
Cúc Thanh nở nụ cười ngọt ngào, A Chấn là nô bộc tại phủ quen với Cúc Thanh từ hồi còn ở quê, cậu ta rất cao lớn và hiền lành, gương mặt chất phác mong muốn sau này được lấy Cúc Thanh làm vợ.
Chỉ tiếc kiếp trước, Cúc Thanh c.h.ế.t cháy với nàng, A Chấn đau khổ ôm thân xác mấy người các nàng đi chôn.
“Xem muội kìa, cười đến nước miếng chảy cả ra rồi”
Cúc Thanh đưa tay lên lau thử thấy không có gì, liền ngượng ngùng trách nàng.
“Cô nương chỉ được cái thích trêu chọc muội”
Cả hai nhanh chóng gánh nước về đổ vào chum, vòng đi vòng lại cũng được 3 vòng, nàng nhìn chiếc chum thứ ba sắp đầy mà thở một hơi.
Cúc Thanh thấy đã muộn nên bảo nàng muốn đi lấy cơm ăn, kẻo lại bị đám hạ nhân lấy hết phần, nàng còn dặn Cúc Thanh lấy cho Lâm ma ma ăn trước.
“Cô nương muội đi lấy cơm, cô nương đừng cố làm hết chờ muội ra phụ cùng cô nương”
“Muội mau đi, còn có một chum nữa thôi ta gánh được”
Dù không đành lòng nhưng Cúc Thanh cũng đành rời đi, vốn là tiểu thư nhà quan tri phủ, vậy mà phải làm việc còn hơn cả nô tì được mua về, thậm chí còn bị lũ hạ nhân ức h.i.ế.p không thôi.
Riêng việc đi lấy cơm nàng cũng không để tiểu thư đi lấy, mỗi lần tiểu thư đi lấy cơm là lại bị đám người đó đánh mắng.
Hân Nghiên nhìn nha hoàn đi xa, nàng âm thầm làm nóng cơ thể, theo như kiếp trước thì thời điểm này, thế tử nhà Chu vương gia ngã xuống hồ, nàng đã nhảy xuống cứu.
Sau đó nàng bất tỉnh vì lạnh, miếng ngọc bội mà mẫu thân đưa cho cũng bị mất. Mọi công lao của nàng bị đích mẫu cướp mất, còn lấy luôn ngọc bội của nàng cho nữ nhi bà ta, còn đuổi nàng ra khỏi phủ.
Vương gia nhìn ngọc bội biết được đây là tôn nữ của mình, liền đem về phủ nuôi dưỡng, người nhà họ Lý biết tin liền vội làm giả thân phận của Lý Nhã Tịnh. Để cẩn thận đích mẫu này còn ra tay khử nàng để diệt đầu mối.
Cúc Thanh đi chưa bao lâu, ở xa đột nhiên có tiếng người kêu cứu truyền đến, là tiếng kêu cứu của một cô nương, nàng vội chạy ra xem thì ở hồ sen đã đóng băng, có một người đang đuối nước.
Đây chính là cơ hội của nàng, Hân Nghiên liền nhảy vào nước băng lạnh mà cứu người kia lên, nước lạnh giá khiến tim nàng gần như ngừng đập, tay chân nàng đông cứng đến mức không thể duỗi ra được.
May sao thế tử là một nam hài tử, tóc dài bị tuột ra, nên nàng túm lấy mái tóc của thế tử kéo lên bờ cùng nàng. Nước lạnh tràn vào phổi làm nàng run lên cầm cập, nhưng vẫn ôm lấy hài tử bị đuối nước mà ủ ấm.
Tỳ nữ kia đã biến đâu mất, có lẽ là nàng ta chạy đi tìm người giúp, nàng thở hổn hển nhìn hài tử này, nàng không được phép ngất đi, nếu như ngất đi lúc này, cơ hội này coi như biến mất.
Môi nàng run lên đánh cầm cập vào nhau, tóc và quần áo bị ướt đã có dấu hiệu đóng băng dần lại, tay chân nàng dần mất cảm giác, may sao đám hạ nhân đã tới.
Tiếng ồn ào hối hả từ xa vọng đến, một đám người phát hiện tiểu hoàng tôn, của đương kim thánh thượng đã được một thị nữ vớt lên, ai cũng kinh ngạc.
“Mau lên, các ngươi mau mau ủ ấm cho thế tử”
Người vừa lên tiếng là một phu nhân, bà ấy trông rất sang trọng quý phái, giữa chân mày vẽ một đóa mai, làn da bà trắng như tuyết trơn bóng mịn màng, tóc bà vấn kiểu quý phụ nhân, trên đó gắn rất nhiều chiếc trâm vàng ngọc, đám người vừa gọi hài tử là thế tử, bà ấy là vương phi.
Vị thế tử kia nhìn thấy mẫu thân thì liền bật khóc sợ hãi, nàng vội thả hài tử ra, tiểu hài tử được phóng thích, liền với tay ra ôm lấy mẫu thân, bà cũng vội ôm lấy nhi tử mà lo lắng.
“Sao con lại ngã, nhi tử ngoan nói mẫu thân nghe”
“Nhi tử muốn lấy lại chiếc chong chóng, hức hức, nhi tử cứ nghĩ băng dày nên mới đi xuống”
“Được rồi, nín đi, mẫu thân đưa con đi ủ ấm. Đám hạ nhân trông coi thế tử đâu, tất cả ra đây cho ta”
Vương phi để hài tử cho nhũ mẫu cùng mấy nha hoàn thân tín, bọn họ giúp thế tử ói nước trong bụng ra, hài tử khó khăn kêu khóc không ngừng, vương phi đau lòng không thôi, bà quát lớn:
“Còn không mau ra đây, ra xem các người làm ăn tắc trách như thế nào”
Đám hạ nhân vội vàng quỳ xuống, gồm 3 nha hoàn và 5 gia đinh, bọn chúng đổ hết mô hôi lưng, không nghĩ rời mắt có mấy phút mà thế tử lại gặp chuyện nhanh như vậy.
“Chúng nô tài xin vương phi tha tội”
“Tha tội? ta tha cho các ngươi một lần, lần sau các ngươi lại phạm lỗi tiếp hay sao, người đâu lôi ra đánh 20 bản, xong rồi thì đem bán hết đi cho ta”
Đám hạ nhân bị lôi đi xử phạt kêu khóc xin tha, còn thế tử được bọc kín trong chăn đã tỉnh táo lại, đám người phía sau không dám chậm trễ thêm một giây, đưa thế tử cho vương phi xem qua.
Vương phi nhìn nhi tử đã ói hết nước bẩn, bà để vị ma ma bên cạnh bế hài tử đi thay y phục, lúc này bà mới nhìn qua thị nữ đã cứu nhi tử mình, nhìn người nàng ướt sũng ngồi co ro ôm lấy thân mình nhỏ bé, bà cau mày quát nhẹ đám hạ nhân.
“Các ngươi mù sao, còn không lấy chăn ủ cho vị cô nương này”
Đám hạ nhân nghe vương phi nhắc, cuống cuồng lấy chăn phủ lên người nàng, lúc này cơ thể nàng gần như đông cứng, chăn phủ lên có chút hơi ấm nhẹ, lò than cũng được đặt trước mắt nàng.
“Thị nữ xin đa tạ phu nhân”
“Cô nương là ta phải đa tạ cô nương, cô nương không ngại tính mạng cứu nhi tử ta, quả thật làm ta có chút xúc động”
Đến lúc này, người trong phủ mới nghe tin, cả đám lục đục chạy tới, Lý Quốc An trán đã lấm tấm mồ hôi, bên cạnh ông là phu nhân Tào Mộng Đình, còn có hai nhi tử An Ca, Hạ Vũ và nữ nhi Nhã Tịnh.
“Chu vương phi thế tử có sao không ạ?”
Vương phi vẫn mải nhìn nàng, không để ý đến đám người phía sau, bà nghe họ lên tiếng mới quay người lại.
“Lý tri phủ, nhi tử không sao, chỉ có điều bị hoảng sợ đôi chút, may mắn có thị nữ này cứu giúp, ta đang muốn thưởng gì đó cho nàng ta”
Ánh mắt ông lúc này mới nhìn xuống người đang cuốn chăn, đôi mày nhíu lại dường như đang ngẫm xem là ai. Mộng Đình thì khác, bà ta đã nhận ra ngay thứ nghiệt chủng kia là ai, kìm nén cảm giác căm hận, bà cười nhẹ ra hiệu cho phu quân biết.
“Chỉ là một tì nữ nhỏ nhoi, sao nàng ta dám xin ân huệ gì từ nương nương, cứu thế tử quả thật nàng ta có công lớn, đích thân trong phủ sẽ thưởng lớn cho nàng ta, đây là vương phi chiếu cố nàng ta rồi”
“Sao phu nhân lại nói vậy, ta thấy nàng ấy rất dũng cảm, khí phách còn hơn nam tử, phủ thưởng hạ nhân làm việc tốt là chuyện nên làm, còn ta đây là thưởng cho sự can đảm của nàng ấy”
“Vương phi nói rất đúng, là ta còn hiểu biết chưa đủ”
Bà ta nghe vương phi khen ngợi nàng thì mặt cứng lại, đành ngượng ngập mở miệng nói ra một câu, Nhã Tịnh nhìn chăm chú gương mặt của nàng, vô tình kêu lên một tiếng.
“Thị nữ này dung nhan xấu xí quá”
“Ăn nói hàm hồ, con mau trận tự cho ta”
Quốc An quát nhẹ nữ nhi, ông ta nhìn vương phi nhíu mi tâm không vui, thì biết nữ nhi nhà mình đắc tội nhầm người, ông đưa ánh mắt nhìn người thị nữ lần nữa mới nhớ ra.
Đây chẳng phải nữ nhi xấu xí, đen đúa, da đầy mụn nhọt, gầy gò mà ông đã vứt bỏ hay sao, sao nó lại cứu được thế tử chứ.
“Ta đây vẫn thấy nên hỏi ý Lý đại nhân trước, vì dù sao cũng là người của phủ ngài”