Mặc dù Dạ Quân đúng thật là Diêm Vương mặt than nghỉ phép, thế nhưng thật chút kí ức nào khi còn là Diêm Vương cả. Cho dù là Diêm Vương lên nhân gian dạo chơi chăng nữa, thì vẫn sẽ xóa bộ kí ức khi đầu thai thành phàm.
Dạ Quân đầy đủ tính cách của Diêm Vương, nhưng chẳng hề kí ức của y. Bởi , mặc dù đối với , Dạ Quân cảm giác quen thuộc điều vẫn chỉ dừng ở cảm giác mà thôi.
Anh kí ức về luân hồi, cũng chẳng về địa ngục. Khi trong n.g.ự.c chút thở cuối cùng, thứ duy nhất cảm nhận là đau đớn. Đau đớn khi đánh mất thứ mà cho là quan trọng nhất.
Hạ Đình trở về nhân giới, bởi vì cơ thể lúc c.h.ế.t cho nên thể nhập nó nữa. Muốn tiếp xúc với thường như Dạ Quân, Hạ Đình chỉ thể tìm một mới c.h.ế.t nhưng ai để nhập .
Sau khi dùng linh hồn du đãng suốt một ngày dài, Hạ Đình cuối cùng cũng tìm thấy một t.h.i t.h.ể nào ở nơi mà ai cả. Một tên mới c.h.ế.t đói ở trong một căn nhà bỏ hoang khá xa trung tâm thành phố.
Ngay khi Hạ Đình nhập xác đó, thứ cảm thấy đầu tiên chính là cơn đói đáng sợ. Trước đây, nhập cơ thể của một tên yếu bệnh, chỉ bỏ một bữa ăn thôi cũng thể ngất . Bây giờ, cơ thể yếu bệnh như cơ thể cũ nhưng đói là chắc chắn đấy. Chẳng cái cơ thể bao nhiêu lầu ăn gì .
Hắn thoát khỏi trói buộc, dùng bộ sức lực còn của cơ thể để dậy. May là khi nhập cơ thể , nắm chắc đường thoát khỏi đây . Nếu chắc là sẽ lạc đến lúc c.h.ế.t đói nữa quá.
"Chào , ?" Tài xế thấy dáng vẻ tàn tạ của Hạ Đình thì khỏi giật . Ông tài xế taxi lâu năm , gặp ít cảnh oái oăm nhưng cảnh cũng mới thấy đầu. Rốt cuộc trai chui từ mà tàn tạ thế ?
Mặc dù Hạ Đình gặp tên Diêm Vương mặt than càng nhanh càng nhưng mà bụng đói quá. Hắn ăn , ăn mới sức chiến đấu với tên Diêm Vương mặt than .
"Bác thể đưa cháu tới quán ăn gần nhất ạ?"
"Được."
Người tài xế đè nén tò mò trong lòng, tròn công việc đưa Hạ Đình đang đói sắp c.h.ế.t tới một nhà hàng cách đó xa. Cũng may trong thể vẫn còn chút tiền, đủ để trả tiền taxi và ăn một bữa ăn.
Bởi vì tiền trong nhiều cho nên chỉ chọn vài món ăn cơm để nhanh no. Hắn cần lấy sức trong thời gian nhanh nhất thể, xong còn tìm tên Diêm Vương mặt than nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/25.html.]
Ăn xong cơm, thuê thêm một cái taxi nữa để đến địa chỉ biệt thự của Dạ Quân. Rõ ràng là đường đến biệt thự của khi thường thoáng và rộng, hiểu vì hiện tại là đông nghẹt xe là xe như thế .
"Có chuyện gì ?" Hạ Đình ngó đầu ngoài cửa xe. Hắn đoàn xe đậu đầy đường từ đoạn đường cách biệt thự xa, thật sự trầm cảm ngay lập tức.
"Cậu gì hả? Hôm nay chủ nhân căn biệt thự mà tới tổ chức tang lễ cho đó. tưởng tới để dự tang lễ chứ."
"Tang lễ ai?" Trong thời gian ở trong biệt thự của Dạ Quân, mặc dù để ý nhưng vẫn vô tình cảnh gia đình của .
Mặc dù sống trong cảnh giàu sang nhưng tình cảm gia đình của bọn họ cho lắm. Cả căn biệt thự lớn như thế cũng chỉ Dạ Quân ở cùng hầu là hiểu. Ba thì đều đang ở nước ngoài, thế nhưng vẫn khác gì mồ côi cả ba như chủ nhân của thể .
Có ba còn sống nhưng đến một cuộc điện thoại cũng thể nhận . Vậy thì ba để gì?
Quan hệ của với ba cho nên khả năng một trong hai bệnh qua đời đưa biệt thự để tang lễ là thể nào. Không ... lẽ nào là quản gia?
Không! Cho dù là quản gia thiết chăng nữa thì nếu ông mất, nơi tổ chức tang lễ vẫn là ở nhà của ông chứ. Không là cũng là quản gia, chủ nhân của tang lễ là ai?
Mập
Không chỉ Hạ Đình thắc mắc điều mà bộ những tò mò tới viếng hôm nay cũng thắc mắc. Bọn họ tới đây chỉ ngó một cho mà thôi.
"Trời ơi, nào may mắn như , Dạ tổng tổ chức một tang lễ lớn như thế."
Hạ Đình vô tình thấy mấy lời cảm thán của qua đường: "..."
Nhân sinh quan dạo cứ ý nhỉ. Nói một c.h.ế.t may mắn ở trong chính đám tang của ?
Tức ghê!