Trong Nhà Chỉ Có ta Không Phải Phản Tặc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-08-22 14:14:58
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Cha bận rộn công vụ, đối phó thế gia chèn ép, ít khi về phủ.
Vì , phần lớn thời gian đều Hoàng hậu nương nương lưu trong cung.
Vốn tưởng Quan Từ cung là chốn thanh tịnh, chẳng ngờ bệ hạ cũng thường ghé qua.
Kinh thành ai ai cũng bệ hạ tính khí chẳng dễ chịu, đối nhân xử thế lạnh nhạt, nhưng phía chẳng thế.
Ngài mái hiên, trong tay cầm mấy phong thư, chẳng bao , ánh mắt từng rời nửa khắc.
Hoàng hậu nương nương thấy quen, còn hiếu kỳ, rốt cuộc nhịn mà hỏi:
“Bệ hạ đang xem tấu chương phương nào dâng lên, chăm chú thế?”
Hoàng hậu nương nương liền bật ha hả, còn cố ý nháy mắt:
“Từ biên quan gửi tới đó. Giờ ngươi mà lén bước lưng , chắc chắn dọa nhảy dựng cho coi.”
Ta thầm nghĩ: Lén xem thư ca ca , bệ hạ hạ chỉ đánh ch.ế.c ?
Chắc , ca ca che chở, cũng chẳng dám g.i.ế.c .
Nghĩ , rón rén bước đến lưng bệ hạ, giữ một cách, bỗng cất tiếng:
“Bệ hạ, đang xem gì thế?”
Vị thiên tử trẻ tuổi dọa cho nhảy dựng lên ba thước, dáng vẻ ung dung điềm đạm thường ngày đều tan biến sạch.
Vừa là trò quỷ của ai, nhưng ngài nào dám trách Hoàng hậu nương nương.
Thế là nghiến răng kéo ngự thư phòng, lấy cớ “dạy dỗ học vấn”.
Ta quen cầm đao múa kiếm, vốn sợ nhất sách vở.
Nhìn đống sách chất cao hơn cả , chỉ choáng ngất ngay tại chỗ.
Năm , tròn mười lăm trong cung.
Hoàng hậu nương nương tặng cho một cây trường cung do thợ khéo đặc chế.
Bệ hạ liếc qua thì chê bai:
“Khổng Nguyên vốn sức mạnh kinh , thêm tính khí hung hăng, nay còn ban cung tiễn, chẳng nàng dỡ tung hoàng cung lên ?”
lưng dành thời gian, ngày ngày cùng thao trường luyện cung.
Để đáp , thường giúp ngài che mắt, chuyện của hai mí mắt phụ vẫn chẳng lọt ngoài nửa điểm.
Cứ thế bận rộn suốt nửa năm.
Khi triều cục nổi sóng, thậm chí lôi cả công kích, cho rằng lưu trong cung là chuyện hợp lẽ.
Cuối cùng vẫn gạt bỏ, lấy cớ Hoàng hậu nương nương cần vãn bối bầu bạn.
Thế là vẫn ở cung.
Ta lá cây Quan Từ cung từ xanh biếc hóa vàng, lả tả rụng xuống, cũng thấy bản cao lớn thêm mấy phần.
Ngày ngày học việc càng lúc càng nhiều.
Vào thu, cả kinh thành như chìm trong tịch liêu.
Ban ngày khổ luyện ngoài thao trường, chiều đến liền theo lệnh Hoàng hậu nhập cung dùng thiện.
Đi qua phố thị, phía bỗng vang lên ầm ĩ.
Xe ngựa buộc dừng giữa đường.
“Phía chuyện gì?”
Phu xe đáp khó xử:
“Dường như công tử thế gia nào đó phóng ngựa giữa đường, dân chúng thương, đang náo loạn. Nếu chậm trễ e trễ giờ dùng thiện trong cung.”
Ta vén rèm , nhíu mày.
Vài tên công tử, y phục gấm hoa, ngay cả mão áo cũng nạm trân bảo, giá trị đủ để thường dân sống cả đời.
Ấy mà chúng tiện tay xé bỏ, ném xuống ngựa giẫm đạp.
Tên đầu kiêu căng ngẩng mặt:
“Có thể chung đường với bản công tử là phúc phận, mạng tiện dân mấy ngươi, đủ bỏ tiền mua !”
Giữa đường ba bốn ngựa húc ngã, đều trọng thương chẳng dậy nổi.
Dân chúng quanh đó kẻ cả gan một câu, lập tức hộ vệ bên cạnh bọn công tử quất roi.
“Cô nương!” – a lo lắng gọi.
Ta còn trong xe, chợt tiếng vó ngựa gõ xe, tiếng ha hả vang lên:
“Đây là tiểu nương tử nhà ai? Đã đến mặt , xuống diện kiến một ?”
Lời dứt, nha lập tức quát:
“Đây là nhị tiểu thư Khổng ngự sử phủ! Xe ngựa chặn, mà Hoàng hậu nương nương còn đang đợi nhị tiểu thư cung dùng thiện đấy!”
Người hoàng đế, hoàng hậu yêu thích, dù còn nhỏ tuổi, cũng khiến đám công tử kiêu căng nao núng.
Mấy kẻ ngang ngược lập tức như cà dầm sương, ỉu xìu mà lùi bước.
Ta để ở chăm sóc thương dân, căn dặn đưa họ đến y quán.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Lúc ngang qua tên công tử dẫn đầu, , bỗng nở nụ , trong mắt ngập tràn ác ý.
Đến bữa tối, nhắc chuyện với bệ hạ và Hoàng hậu.
Nghe ngay giữa phố lớn đông mà bọn thế gia công tử dám tung hoành như , cả hai đều biến sắc.
Họ bàn chuyện triều chính, chỉ thêm một lúc, chịu chẳng nổi, bèn cáo lui .
Khi khỏi cung, trời về khuya.
Cung nữ cầm đèn lồng , gió từ thổi tới, ánh lửa lập lòe, suýt tắt.
Ta vội vén tay áo che mặt, tránh luồng gió buốt.
Chỉ thoáng chốc, ngọn nến liền tắt ngúm.
Hơi ẩm theo gió kéo đến, báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-nha-chi-co-ta-khong-phai-phan-tac/chuong-3.html.]
Từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập lao đến.
Gia phó trong phủ đến quỳ xuống mặt , cổ nghẹn , lời nghẹn ngào bật :
“Cô nương… Đại công tử… còn nữa.”
6.
Đêm phụ mới về đến nhà.
Ngài giục ngựa gấp rút trở kinh thành, sấm sét cuồn cuộn .
Ta mái hiên, ngẩng đầu ngẩn ngơ.
“Cha…”
Mùi huyết tanh lẫn mưa xộc cánh mũi, vạt trường bào quét lên mu bàn tay lạnh buốt.
Ta cắn chặt răng, để mặc phụ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của .
“Họ … ngươi trấn thủ tiền tuyến, hơn một tháng lương thảo đưa tới đều vấn đề.”
Đạn dược cạn kiệt, lương thảo đứt đoạn, cuối cùng sống mài thành ch.ế.c.
Ta siết chặt lấy tay cha, mới phát hiện tay lạnh thấu tim gan.
“Cha!”
Người gắng gượng phun một ngụm m.á.u tươi, hình lảo đảo, nhờ kịp thời đỡ lấy mới khỏi ngã quỵ.
Phụ tuổi đến ba muôi, mà phút chốc tiều tụy như lão nhân, thoáng chốc già thêm mười năm.
Chưa đến canh năm, cung nội đèn đuốc sáng rực.
Triều thần trong đêm triệu nhập cung, khắp chốn xôn xao.
Tin truyền: Chủ soái Khổng Lệnh Sơ tử trận tại Cảnh Dương Quan.
Ta chẳng trong cung tranh cãi , chỉ kinh thành một đêm phủ kín mây đen.
Biến cố bất ngờ, phụ giữ trọng trách, nhân lúc điều tra án cho bệ hạ, chẳng thể rời kinh.
Hoàng hậu nương nương bệnh giường, tỉnh .
Khi nhập cung, thấy thiên tử cúi đầu nơi góc điện, hình tựa bóng tối che phủ, chẳng thốt nổi một lời.
Đại điện trống rỗng, tử khí nặng nề.
Cảnh Dương Quan xa xôi, từng đặt chân, hẳn đường gập ghềnh vạn dặm.
Ta bước lên thiên tử, lệ cạn khô, chỉ còn quỳ rạp đất mà dập đầu.
“Bệ hạ, xin cho thần nữ đến Cảnh Dương Quan, rước trưởng về cố thổ.”
Dù cũng để quy cố hương, lá rụng về cội.
Người lâu, lâu đến mức ngỡ như bệ hạ phát cuồng, mới khàn giọng phán một chữ:
“Chuẩn.”
Trời cao đất rộng, đầu theo cận vệ thiên tử, bước chân lên đường đến phương xa.
Khi đến nơi, gió tuyết gào thét, khắp đất trời chỉ một màu bạc lạnh.
Tân chủ soái vốn là cựu phó tướng trướng trưởng , đích nghênh tiếp, dẫn trại.
Đôi mắt sưng đỏ, bàn tay run rẩy vén rèm cũng nổi, nghẹn giọng cầu :
“Nhị cô nương chớ … tướng quân , dáng chẳng còn vẹn nguyên, sợ ngươi kinh sợ.”
Gió rít thốc , lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan thẳng đến tim.
Ngửa mặt trời cao, vành mắt cay xè, dần dần khô .
Sao thể chứ… Ta chỉ sợ, vĩnh viễn chẳng còn giấc mộng .
Ta vén màn bước .
Dù chuẩn , nhưng khi thấy băng quan đặt mắt, vẫn kìm mà thở dốc, cố nén cơn đau như d.a.o xé tim gan.
Khoảng cách vài bước, như suốt mấy đời.
Gương mặt từng tuấn tú giờ phủ màu tro xám, tử khí ảm đạm quấn quanh mi mày.
Yên tĩnh, lạnh lẽo, chỉ còn ch.ế.c mới sự tái nhợt .
Da thịt ngoài giáp chi chit vết thương nhỏ, chiến bào hãy còn hằn dấu m.á.u trận.
Huynh còn mở mắt , cũng chẳng còn gọi một tiếng.
Ta ngơ ngẩn từng vết thương lấy mạng , như hồn phách lìa khỏi xác, chính cất lời:
“Huynh… thế nào?”
Phó tướng chẳng dám ngẩng đầu, giọng khẽ như muỗi:
“Loạn tiễn che trời, chiến mã kéo lê xa…”
Ngực kịch liệt phập phồng, gương mặt tái nhợt , bất giác rùng .
Nếu sẽ chẳng bao giờ về, năm nào cũng vắng bóng, thà trách phong trần bốn bể.
Chỉ là… lúc , đau lắm chăng?
Chưa kịp hỏi, nỗi đau lan khắp gân cốt, như nghìn kim đ.â.m xé.
Ta ôm n.g.ự.c cũng chẳng ngăn nổi, lệ tưởng cạn nay tuôn như mưa.
Từ đó, lưng chẳng thể thẳng nổi nữa.
Nếu còn, ắt sẽ mỉm bảo đừng .
nay… đau quá…
Ta chỉ lưu một đêm, hôm cùng linh cữu khởi hành.
Có : “Người mất, khi trở về nhân dẫn lối, cửu tuyền mới khỏi lạc đường.”
Vậy nên đội ngũ, nâng cao một ngọn trường minh đăng, dẫn đường quan tài.
Phó tướng cùng binh sĩ tiễn đến mười dặm, dừng nơi bờ sông, nghẹn ngào dặn:
“Nhị cô nương, xin đưa tướng quân về nhà… đường xa xin chậm.”
Ta nâng đèn mở lối, nhẹ gõ lên cỗ quan tài, cao giọng gọi:
“Đại ca , về nhà thôi!”