Trong Nhà Chỉ Có ta Không Phải Phản Tặc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-08-22 14:06:06
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Thưởng hoa yến qua hai ngày, phụ dâng sớ hạch tội.
Nhà họ Vương vốn chẳng hạng dễ đối phó. Hôm tuy Hoàng hậu điều hòa, nhưng lưng nuốt trôi cơn tức, liền triều đàn hạch “ giáo nữ vô phương, tính tình ngạo mạn càn quấy”.
Đây quả là đầu tiên kể từ khi khai quốc, Ngự sử đài đem việc nữ quyến tội danh.
Tin truyền về, vốn lo bày mưu hãm hại.
Nào ngờ Thánh thượng tự bác bỏ, lời lẽ hết mực khen ngợi phụ trung nghĩa tận tâm.
Việc rốt cuộc dấy lên sóng gió.
trằn trọc khó ngủ, lương tâm luôn canh cánh.
Hoàng đế tin tưởng phụ như thế, chẳng Người Hoàng hậu cùng phụ nhiều điều mập mờ chăng?
Chưa kể phụ , ngay cả ca ca cũng…
Ta đập trán một cái, dứt khoát chỉnh xiêm y, định đêm nay đến thẳng viện của phụ , hỏi cho rõ ngọn nguồn.
Đêm nay trăng sáng như gương, mưa, một khắc trời.
Vừa tới cửa, như sét đánh ngang tai, cứng đờ , chỉ c.h.ế.t quách cho xong.
Quay lưng bỏ chạy.
“Khổng Nguyên, trở .”
Thanh âm phụ truyền tới.
Ta cắn răng , vờ như trông thấy ba vốn nên ở chốn .
Chết chắc ! Hoàng đế, Hoàng hậu cùng phụ với Khổng Lệnh Sơ chung một bàn, chẳng là cảnh sắp xét nhà ?
Khổng Lệnh Sơ tiến lên vài bước, đẩy trong.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu an tọa hai bên bàn đá, nụ chan hòa .
“Đừng dọa ngươi sợ.”
Hoàng hậu hiền hòa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo xuống.
Ta như kẻ gặp quỷ, cũng dám, cũng chẳng xong.
Nhìn bộ dạng như lâm đại địch, phụ ha hả.
Đến lúc mới phát hiện, khí tức giữa bọn họ cực kỳ khác lạ, chẳng giống quan hệ quân – thần, càng giống gian tình bại lộ.
Trong lòng mơ hồ, tựa hồ gì đó đúng.
Khổng Lệnh Sơ khẽ mỉm , từ tốn vài việc từng qua.
Từ kinh hãi đến run rẩy, cuối cùng chỉ còn lặng im, cảm thấy sự tồn tại của bản trong ngôi nhà thực … dư thừa.
Thì song mất sớm, xưa vốn do Thái hậu quá cố nuôi dưỡng.
Mà Hoàng hậu nương nương chính là ngoại sanh nữ Thái hậu cưu mang từ nhỏ, cùng phụ tuổi thơ sớm chiều.
Khó trách tình nghĩa sâu dày.
Ta còn kịp suy ngẫm, Hoàng đế ôn nhu giải thích:
“Khi trẫm đăng cơ vốn dĩ sẽ trở thành bù . Là phụ ngươi kiên quyết vì trẫm chiến trường, đoạt binh quyền. Hoàng hậu nhập cung, kéo thế gia tham luyến hôn nhân mà dần dần quy phục, mở lối sống cho trẫm.”
“Họ chính là trưởng và trưởng tỷ của trẫm. Mọi sự, trẫm đều rõ.”
Vì ân tình của Tiên hậu, Hoàng hậu và phụ đều từ bỏ nhân duyên riêng, hết lòng phò trợ hài tử của bà, đưa Người lên ngôi cửu ngũ.
Nghe xong nội tình, mới thở phào, còn lo sáng mai cả nhà diệt tộc.
Ánh mắt vô thức dừng nơi Khổng Lệnh Sơ cùng tiểu Hoàng đế, định mở miệng.
Khổng Lệnh Sơ kín đáo cạnh, khẽ chạm tay .
Ta lập tức nuốt lời trở bụng.
Xem … phụ còn chuyện của hai .
Từ hôm đó, lòng mới coi như định.
Sự việc bày mặt, họ cũng chẳng còn giấu giếm.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi khi đẩy cửa dùng cơm tối, đều thấy Hoàng đế cùng Hoàng hậu ở đó.
Hai chẳng chút gượng gạo, quen hệt như một nhà.
“Quả nhiên trong Khổng phủ món trẫm thích ăn, xem đại ca ngươi thương trẫm nhất.”
Hoàng đế cao hứng gắp thức ăn, bộ dạng hệt như hoạt bát mà phụ nuôi.
Khổng Lệnh Sơ nhắm mắt dưỡng thần, coi như thấy.
Hoàng hậu nương nương thì nhẫn nhịn mãi, cuối cùng mất hết dáng vẻ đoan trang hiền thục mà từng trông thấy trong cung, sa sầm mặt mắng:
“Ôn Khiêm còn tới, ngươi giành lấy phần của ?”
Phụ vội vàng lấy lòng, cạnh bóp vai cho nàng, dàn hòa:
“Hắn thích ăn thì cứ để ăn. Trong cung phép tắc khắp nơi, một ngày chắc gắp vài miếng hợp khẩu vị.”
Khóe miệng giật giật.
Mừng hụt , giờ thấy trong phủ “bình thường” càng lúc càng ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-nha-chi-co-ta-khong-phai-phan-tac/chuong-2.html.]
Khổng gia ầm ĩ gà bay chó sủa suốt một tháng trời.
4.
lúc trăm hoa đua nở, ấm áp dạt dào.
Ta tựa ghế trong sân, lim dim buồn ngủ, chẳng từ thoảng tới một làn gió.
Đầu mũi bỗng ngưa ngứa, gãi mấy vẫn yên, rốt cuộc cũng quấy rầy mà tỉnh dậy.
“Khổng Lệnh Sơ!”
Vừa mở mắt , tựa cột, cầm cọng cỏ chọc , phát hiện cũng chẳng vội vàng.
Ta bật dậy định cho một quyền, kịp mở miệng :
“Bên ngoài chẳng yên , theo quân chinh chiến, ở nhà chớ gây chuyện.”
Ta ngẩn , nắm tay giơ lên chẳng thể hạ xuống.
Đại ca vốn luyện võ, bao giờ an định, cứ như ngọn cỏ dại phiêu bạt tứ phương.
Lần hồi kinh, mới ở yên hơn một năm, mà nay sắp .
Ngẩng đầu , khẽ hỏi:
“Thế còn bệ hạ?”
Dù chẳng giữa bọn họ là mối tình nghĩa gì, nhưng nếu là , thương viễn chinh, ắt cũng chẳng nỡ xa.
Kẻ xưa nay mồm miệng lanh lợi hiếm khi nghẹn lời, môi mấp máy, một lúc mới xuống bên cạnh, vẻ mặt thoáng ưu phiền:
“Bệ hạ còn trẻ, khó bề đấu đám lão hồ ly. Tuy phụ và hoàng hậu nương nương đều chống đỡ, nhưng trong quân vẫn tín. Nếu , giang sơn là của thế gia, của bệ hạ, cũng khó .”
Ta nghiêng mặt, trong lòng chua xót.
“Được .”
Miệng thì thế, nhưng đến ngày Khổng Lệnh Sơ rời kinh, vẫn chẳng nỡ.
Tháng tư, hoa nở ngợp đất, cỏ xanh liền trời.
Thiếu niên tướng quân khoác giáp bạc, ngựa trắng yên bạc, oai phong tựa băng.
Ngoảnh đầu , gương mặt nghiêng hắt trong ánh dương sớm, đuôi mắt dài cong lên, hướng chúng vẫy tay:
“Ta đây! Hẹn cuối năm gặp !”
Thiên tử sừng sững cao đài, dáng vẻ ngày thường cợt đều biến mất, đôi mắt chớp theo , cho đến tận khi bóng dáng xa dần.
Hoàng hậu nương nương khẽ hỏi :
“Ca ca , ngươi vui ?”
Bóng hình dần nhỏ , tan biến nơi chân trời.
Ta ngập ngừng, khẽ gật đầu.
Khổng Lệnh Sơ đúng là kẻ dối trá, năm nào cũng hứa cuối năm về kinh trình bày quân vụ, nhưng năm nào cũng bặt vô âm tín.
Năm nay liệu về chăng?
E rằng bệ hạ sẽ hận đến nghiến răng mất thôi.
Loạn cục nơi biên ải kẻ dẹp, song trong kinh thành vẫn chẳng yên.
Thế gia lấy Vương thị cầm đầu, ở triều đình liên tiếp gây khó dễ với .
Ngay cả lúc ngoài luyện võ, cũng thường con cháu thế gia đến khiêu khích.
Hoàng hậu nương nương vài tin, thấy Khổng Lệnh Sơ vắng bóng, thì rảnh rỗi, bèn cho nhập cung hầu giá.
Cung cấm nơi Quan Địa so với tưởng tượng giản lược hơn nhiều.
Trong điện chẳng thấy nhiều vật quý, quanh, càng xem càng thấy kinh ngạc.
Những thứ … dường như đều từng thấy qua.
Hoàng hậu nương nương thuận theo ánh mắt , nhặt lên một con thỏ gỗ, khẽ :
“Năm đó, phụ ngươi đưa ngươi hồi kinh, nuôi trong phủ, ban đêm ngươi thường mãi chẳng thôi. Đây là thứ học để dỗ ngươi.”
Mặt chợt đỏ bừng.
Người thấy buồn :
“Lệnh Sơ và ngươi đêm nào cũng quấy, khi suốt ngày chạy sang Khổng phủ, dỗ các ngươi ngủ. Cũng mấy con thỏ như thế , ngươi thích.”
Trong ký ức, phụ vẫn luôn sinh mẫu mất sớm, chỉ để hai .
vẫn nhớ từng ôm , nhẹ nhàng đung đưa, chứ kiểu thô lỗ vụng về mà phụ thể .
Thì , chính là hoàng hậu nương nương.
Nếu theo quỹ đạo ban đầu, hẳn nên gọi một tiếng A nương.
Con thỏ gỗ , hoàng hậu nương nương trao cho .
Đến khi mang về phủ, phụ bắt gặp, ông giận đến nghiến răng:
“Sao đưa cho ngươi, cầu bao nhiêu mà chẳng chịu cho!”
Ta suýt nữa bật thành tiếng.
Có sự chăm sóc của hoàng hậu nương nương, thêm đá thẳng Tam cô nương nhà họ Vương xuống hồ, danh tiếng hung hãn truyền , đám công tử ăn chơi trong kinh cũng dần chẳng dám gần.
Những ngày , quả nhiên yên tĩnh hơn nhiều.