Khi , bà ôm chặt , hỏi trường học .
Một ngay cả tiểu học còn từng học như bà, trung học cơ sở là gì, cũng chẳng trung học phổ thông là gì, chỉ rằng, chỉ những thông minh nhất thế giới mới thể đại học, và cháu gái bà nhất định là thông minh nhất.
Lên trung học cơ sở, càng nỗ lực học tập hơn nữa, ánh đèn vàng mờ, học đến tận mười một giờ đêm.
Bà vẫn bên cạnh, hiểu tiếng Anh là gì, cũng vì một Trung Quốc học tiếng Anh, chỉ rằng, dáng vẻ tiếng Anh trông y như những TV.
Ba vốn hứa, khi mười lăm tuổi sẽ về tổ chức sinh nhật cho một , nhưng chờ trái, chờ , cuối cùng chỉ đợi một câu “ba bận”.
Những thất hẹn như sớm quen, còn xem đó là chuyện to tát nữa, vẫn cùng bà nội ăn sáng mỗi ngày, cùng ánh đèn, bài tập, bà đan áo len, yên tĩnh và ấm áp.
Chiêu Đệ thỉnh thoảng cũng lúc tức giận, đuổi theo mắng khắp làng, nhưng cũng còn sợ bà như .
Có khi còn trêu đùa gọi bà là “Chiêu Đệ”.
Bà cũng giận, mặc kệ đùa nghịch.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ năm mười tuổi đến mười lăm tuổi, Chiêu Đệ luôn ở bên , chăm lo từng li từng tí.
Trong những đêm ai tổ chức sinh nhật cho , bà lặn lội mấy dặm đường mua cho chiếc bánh kem nhỏ, tết cho mái tóc thật ; khi đạt thành tích , bà dẫn ăn gà rán và uống sữa tốn mấy chục tệ. Bà trẻ con đều thích ăn mấy thứ , còn bà thì quá ngấy, ăn nổi.
Năm mười lăm tuổi, nhờ Chiêu Đệ, sống vô tư và tự do, dần dần quên mất lúc ban đầu bà ghét đến thế nào.
Như thể bà sinh là bà nhất với , là yêu thương nhất đời .
rằng, đó cũng là năm cuối cùng Chiêu Đệ ở bên .
Nghỉ hè năm lớp 8, trong làng tang lễ, bà nội là nổi tiếng trong làng, từ sớm giúp đỡ, thì ở nhà ôn bài.
Hôm đó mưa to, giữa chừng bà về một bộ quần áo, dẫn ăn trưa.
Ở một khúc cua trong làng, một chiếc xe buýt lao tới mà giảm tốc.
Chiếc ô che khuất tầm , thấy phía .
Đến khi phản ứng kịp thì cả hất lên.
Xung quanh vang lên một tràng tiếng hét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-nam-khinh-nu-toi-quyet-do-bac-dai/7.html.]
Sau , theo hình ảnh từ camera giám sát, khoảnh khắc xảy tai nạn, bà túm lấy cổ áo , mạnh mẽ kéo khỏi đầu xe, ôm chặt lấy đầu để bảo vệ.
Và bà chịu hết tất cả những tổn thương, m.á.u hòa lẫn trong mưa, loang đỏ cả một vùng đất.
……
Bệnh viện thị trấn trang thiết cứu hộ đơn sơ, hai tiếng đồng hồ mới vì bình oxy mà chuyển lên bệnh viện thành phố.
Bà bỏ lỡ thời gian điều trị nhất, khi tới bệnh viện thì mất chức năng hô hấp tự chủ.
Trong phòng ICU, bám chặt tấm kính trong suốt, bà nội giường bệnh với gương mặt tái nhợt, đến thể kiềm chế.
Dưới cú va chạm mạnh như thế, một vết thương ngoài da nào, quả là kỳ tích.
Bà trong ICU nửa tháng, hơn một năm gặp, ba cuối cùng cũng tới nơi. Ông kéo kẻ gây tai nạn mắng một trận mới nhớ tới và bà.
Bác sĩ , dù là kết quả nhất thì bà cũng sẽ thành thực vật.
Người thực vật thì cũng là thực vật, ít nhất bà vẫn còn sống, bà còn sống tức là vẫn còn bà nội.
Sẽ một ngày, thể đưa bà đến Bắc Kinh tham quan, để bà trở thành bà lão nhỏ bé cả làng ngưỡng mộ.
một tháng điều trị, cuối cùng bà vẫn tuyên bố c.h.ế.t não, chỉ thể dựa máy móc để duy trì sự sống.
Khi ba ký giấy xác nhận từ bỏ điều trị, quỳ bên chân ông, hết đến khác cầu xin ông đừng ký.
“Sau điều kiện y tế sẽ hơn, bà nhất định sẽ sống , bà là bà duy nhất của con, con thể mất bà…”
Nước mắt tuyệt vọng rơi xuống giày ba, nhưng ông dường như thấy, ngòi bút lạnh lẽo lia tờ giấy xác nhận của bệnh viện, soạt soạt soạt ký xuống tên .
“Được , ký tìm đó, bảo bồi thường thêm một chút, nhưng mẹanh cũng hơn bảy mươi tuổi , e là lấy bao nhiêu tiền bồi thường .”
“Nếu đồng ý thì dọa để tù, ba trăm nghìn thì cũng móc chứ! Nói thật, sớm thế thì chữa trị gì, mấy chục nghìn tiền viện phí còn trừ tiền bồi thường, đến tay còn chẳng bao nhiêu nữa!”
Mẹ kế và ba sánh vai hành lang bệnh viện, xổm cửa phòng bệnh, bác sĩ và y tá từng một bước phòng bệnh của bà Chiêu Đệ tháo máy móc xuống, máy thở gỡ khỏi đầu bà, màn hình chỉ còn một đường kẻ ngang thẳng tắp.
ba ngày càng xa lạ của , cuối cùng vẫn kìm nổi, đến xé ruột xé gan.
Bà Chiêu Đệ của còn nữa, sắp trở thành đứa trẻ ai cần.
——