Trở Về Làm Lại Từ Đầu - 3

Cập nhật lúc: 2025-11-22 01:46:22
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Máu tươi văng tung tóe. Khiến những xung quanh thấy cũng chút đành lòng. 

Ta chỉ ung dung những cánh hoa móng tay đầu ngón tay, xoay bước xe ngựa, nhàn nhạt thốt hai chữ: 

「Xui xẻo.」

Xe ngựa chuyển động. Tiếng roi quất vẫn vang lên, Lục Lương quỳ đất tiến lên hai bước, nhưng phía hề dừng . Ngược , chiếc xe ngựa từng đưa rời , dần dần biến mất nơi cuối phố.

Tiểu Thúy từng thấy lạnh lùng đến thế, khẽ hỏi: 

「Tiểu thư, đó...」

Ta chớp mắt: 

「Người nào?」

Móng tay màu đỏ son rực rỡ như máu, từng chữ từng câu: 

「Đó chỉ là một tên tiện nô. Một tên tiện nô ngay cả xách giày cho cũng xứng.」

Đau ? Ta cố ý đấy.

Vợ chồng nhiều năm, tính nết của , cố ý để lao , cố ý ám chỉ ông chủ Túy Hương Lâu đừng dừng . Đánh cho m.á.u thịt be bét thì càng . G.i.ế.c thì là nhất.

cũng , thủ của Lục Lương tồi, hơn nữa ông chủ Túy Hương Lâu cũng sẽ dám gây án mạng. Hắn thể c.h.ế.t . Mà cũng định để c.h.ế.t dễ dàng như . Vừa nãy, chẳng qua chỉ là món khai vị thôi.

Xét cho cùng, lúc rót rượu độc, còn đau đớn hơn nhiều. Tim như lửa đốt, thống khổ sống.

Nếu chịu đựng đau khổ như thế. Trọng sinh một kiếp, Lục Lương, ngươi lấy quyền gì mà thể c.h.ế.t dễ dàng như ?

Ngày hôm đó, tâm trạng thuận buồm xuôi gió lạ thường, oán khí c.h.ế.t oan của kiếp cũng tan ít nhiều. Ta cuối cùng cũng mua loại phấn son mà kiếp cứ tưởng Lục Lương mua .

Sự vui vẻ kéo dài cho đến khi Phụ giới thiệu Lục Lương trong bộ dạng tiểu binh cho .

「Thằng nhóc thủ tệ, là một hạt giống ! Ta sẽ điều nó về trướng việc.」 Phụ sảng khoái .

Lúc vẫn là một vị Tướng quân oai phong lẫm liệt. Vẫn sắp xếp hậu lộ cho mà gả cho Lục Lương. Càng vì chống quân Thiên Nguyệt mà chiến t.ử nơi sa trường.

Phải rằng, hối tiếc lớn nhất của ở kiếp , ai khác ngoài . Vì , khi tỉnh , thấy ha hả chuyện mặt, luôn kìm mà đỏ hoe khóe mắt. Phụ thương nhất, ngừng nhét cho những món đồ mới lạ:

「A Như ? Sao mấy gặp Phụ đều đỏ mắt thế , kẻ nào lén lưng Phụ mà ức h.i.ế.p A Như ?」 

Ta ngay cả một cái liếc mắt cũng thèm dành cho Lục Lương đang chằm chằm đầy nóng bỏng.

Việc ngươi cần cứu giúp vẫn thể quân doanh của Phụ , lấy lạ. Ta chỉ sắp xếp cảm xúc, gượng ôm lấy món đồ mới Phụ nhét tay, :

「A Như chỉ là nhớ Phụ thôi, Phụ đừng rời xa A Như ? Phụ còn nữa, bọn họ đều bắt nạt A Như.」

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Nghe , hình Lục Lương lay động, sắc mặt trắng bệch.

Phụ nhận thấy điều khác thường, giả vờ giận dữ: 

「Ta sẽ xem kẻ nào dám! A Như đừng sợ, cho dù một ngày nào đó Phụ thật sự chuyện bất trắc, Phụ cũng sẽ hứa gả con cho một phu quân giỏi chiến đấu nhất, nhất định sẽ Phụ bảo vệ con, để con khác ức hiếp.」

 Sắc mặt Lục Lương càng trắng hơn.

Cũng chính lúc , tiểu tướng trướng Phụ việc gấp cần báo cáo. Phụ vội vàng về phía thư phòng. Không còn ngoài, chỉ còn và Lục Lương.

Nụ ngọt ngào môi khi đối diện Phụ tan biến, chỉ còn vẻ lạnh lùng thờ ơ. Ta xoay , ôm đồ rời .

Giọng Lục Lương vang lên lưng:

「A Như, nàng vẫn hận ? Hận rót rượu độc cho nàng uống, hận đến đón nàng sớm.」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-lam-lai-tu-dau/3.html.]

Ta đầu , lạnh: 

「Lời là ý gì, hiểu.」

Lục Lương khổ: 

「A Như, yêu nàng. Dù nàng tin , kiếp kiếp , chỉ yêu nàng, từng động lòng với bất kỳ cô gái nào khác. Đối với Thiên Vân chỉ là...」

「Đủ !」

 Ta gằn giọng: 

「Lục Lương, ngươi đừng đến đây mà ghê tởm! Ngươi yêu yêu ai liên quan đến ! duy nhất , yêu !」

「Vì ?」 Hắn lo lắng.

「Vì ghê tởm.」 Hắn sững sờ, sự chán ghét trong mắt hề giảm , từng chữ từng câu:

「Ta nghĩ đến loại đồ dơ bẩn như ngươi yêu , liền cảm thấy ghê tởm!」

「A Như!」 Lục Lương đau đớn tột cùng, đừng nữa. Ta hề dừng nửa phần:

「Lục Lương, điều hối hận nhất, chính là năm xưa mù mắt, cứu một tên tiện nô lòng lang sói!」

「Đừng nữa, A Như, đừng nữa.」 Nỗi thống khổ trong mắt cuộn trào:

「Lúc nhỏ Phụ Nương Thiên Nguyệt tàn sát, đường tất cả gặp đều coi như ch.ó hoang, tùy ý đ.á.n.h mắng, vì thế chỉ hận thù, ai dạy , ai dạy thế nào là yêu. 

Cho đến khi gặp nàng, mới cảm thấy thì trời thể xanh đến thế, thiên hạ thể rộng lớn đến thế. cũng đó là yêu... Vì A Như, nàng dạy , hãy dạy . Dạy để yêu nàng, cùng nàng bách niên giai lão. Ta sẽ học thật , học từng chút một...」

「Không dạy...」 Ta giận dữ, ngọn lửa giận dữ từng giải tỏa ở kiếp bùng phát, gần như hét lớn mặt :

「Không dạy! Ngươi lấy quyền gì mà chỉ bằng một câu ' yêu' là thể xóa bỏ tất cả những gì ngươi ?! Ta chỉ một việc thiện mà tại trả giá lớn đến thế?! Lục Lương, ngươi , ngay cả khi c.h.ế.t, vẫn thể thấy !」

Bầu khí tức khắc tĩnh lặng.

Mặt Lục Lương trắng bệch như giấy.

Cho dù là c.h.ế.t, cũng hề trọng sinh ngay lập tức, mà linh hồn trôi nổi bên ngoài. Cho nên thấy , thấy ngươi đưa tay Thiên Nguyệt như thế nào. Thấy ngươi ôm lấy Mạc Thiên Vân đổi về như thế nào, và càng thấy rõ bản thiêu thành tro, nghiền xương tán tro như thế nào!

Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, mặt Lục Lương lập tức ửng đỏ.

「Ta hận ngươi c.h.ế.t !」

Thân hình chao đảo. Vết thương do roi đ.á.n.h lúc nãy hẳn là lành, nay chịu thêm đả kích, như thể rút xương sống, quỳ nửa chân . Ta nghiến răng nghiến lợi, lặp :

「Ta hận thể khiến ngươi c.h.ế.t !」

Bầu khí t.ử tịch bao trùm.

Một lát , mới gượng nở một nụ , tỉ mỉ lau vết bụi nhỏ hài thêu của , khẽ :

「A Như hận , nàng giày vò thế nào cũng , nhưng thể c.h.ế.t, nếu c.h.ế.t, sẽ thể ở bên A Như nữa. Ta sẽ bao giờ, sẽ bao giờ để A Như rời xa nữa. Cho nên chỉ cần A Như vui lòng, nàng hành hạ thế nào cũng .」

Ta như một tên điên. chỉ trong tích tắc, giây tiếp theo, bàn tay giẫm mạnh chân. Hắn rên lên một tiếng. Nghe thấy từ cao cất lời:

「Khiến vui lòng? Ngươi cũng xứng ?」

Thân hình cứng đờ. Ta khinh thường nghiến mạnh một cái, khi thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, thỏa mãn nhếch khóe môi:

「Năm xưa thể đối xử với ngươi, tin tưởng ngươi, là vì xem trọng ngươi. bây giờ, trong mắt căn bản ngươi. Ngươi chỉ là một tên Mã nô ti tiện, ai cho phép ngươi chạm giày của ? Ngươi xứng ? Hả?」

Xương sống của cong xuống. Ta hài lòng rời .

 

Loading...