Ta giả vờ hổ, dáng vẻ khó nên lời.
Dù rõ, nhưng trong điện đều hiểu ý của .
Ánh mắt của về phía Thẩm Húc đều mang theo sự khinh bỉ.
Thẩm Húc tức đến mức mặt đỏ bừng bừng, n.g.ự.c phập phồng: “Độc phụ, rõ ràng là ngươi vu khống cho !”
Ta bò thêm hai bước về phía , tỏ vẻ những lời đều là sự thật, nếu nửa lời khi Quân, xin cho sấm sét đánh chết.
Dù thì chuyện kiếp Thẩm Húc cũng ngay mặt , lúc riêng tư thì bao nhiêu , cho dù thần linh thấy lời của cũng phán quyết rằng tội khi Quân.
Thẩm Húc tức giận đến điên cuồng, miệng lảm nhảm ngừng những lời lẽ tục tĩu bỉ ổi để bêu .
Ta đến nỗi thể nữa.
Thái giám kịp thời bịt miệng Thẩm Húc .
Thẩm Húc như một con cừu chờ xẻ thịt, chỉ thể phát những tiếng hừ hừ rên rỉ.
Hoàng Đế hiệu cho tiếp tục.
Ta lắp bắp : “Ta trong tranh là ai, nhưng ngay ngày đầu tiên gả cho xảy chuyện như , trong lòng thực sự đau khổ.”
“Vừa lúc hôm đó tướng công gửi thiệp mời cho Tiêu Thế Tử, mời Thế Tử đến phủ.”
“Ta tưởng Tiêu Thế Tử là bạn của phu quân, nên lén đem bức chân dung đó cho Tiêu Thế Tử xem. Vốn ý của là nhờ Thế Tử khuyên can phu quân, còn nghĩ, nếu phu quân thật sự thích, thì sẽ chủ, nạp nàng phủ tỷ với cũng ...”
“Ai ngờ, Tiêu Thế Tử thấy bức chân dung liền đổi sắc mặt, vội vàng cất bức tranh tìm phu quân. Kết quả là, phu quân Tiêu Thế Tử đưa về phủ, mấy ngày về nhà.”
“Vừa lúc hầu nhà Thượng Thư quan hệ với phu quân đến phủ tìm , kể chuyện cho gã hầu, nhưng với rằng, Tiêu Thế Tử , ham mê nam sắc, bảo đến Tiêu gia ầm lên để đòi , Tiêu Thế Tử sẽ dám thả.”
“Chuyện đó thì đều …”
Ta dứt lời, căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ư ư a a của Thẩm Húc vang lên ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trieu-trieu/chuong-13.html.]
Ta tỏ như một phụ nhân chỉ quan tâm đến sự an nguy của phu quân, liên tục dập đầu mặt Hoàng Đế.
Trán nóng ran, chắc chắn sưng lên .
Trong lòng cảm thấy khoan khoái, vì , mỗi cái dập đầu lạy xuống đều là hồi chuông báo tử của Thẩm Húc.
Ta lạy : “Hoàng Thượng, bức hoạ đó vẽ ai. phu quân chỉ là thích một nữ nhân mà thôi, tội đến nỗi c.h.ế.t chứ. Tiêu Thế Tử còn sỉ nhục phu quân như , xin Hoàng Thượng chủ cho dân nữ.”
Lời của dạt dào tình thâm, hợp tình hợp lý.
So sánh thì lời biện bạch của Thẩm Húc trở nên nhợt nhạt, vô lực.
Ánh mắt của Hoàng Đế Thẩm Húc như một chết.
lúc đó, Mạnh Hàm dẫn lên.
12.
Hai kiếp luân hồi, một nữa thấy Mạnh Hàm.
Lòng sục sôi như trào máu, nhưng chỉ thể siết chặt nắm đấm, dùng cơn đau để nhắc nhở bản bình tĩnh.
Dù là kiếp kiếp .
Mạnh Hàm đều Hoàng Đế sủng ái hết mực.
Muốn kéo nàng xuống, thể mắc một sai lầm nào.
Nàng quỳ xuống hành lễ với Hoàng Đế.
Hoàng Đế nàng chằm chằm, cho nàng bình .
Vẫn là Tiêu Hoàng Hậu nhẹ nhàng với nàng : “Đứng lên , cũng chuyện gì quan trọng. Chỉ là ở phủ của Thẩm biên soạn tìm thấy một bức chân dung của Quý Phi, nên mời Quý Phi đến đây nhận diện. Bức chân dung vô cùng tinh xảo, là tư tàng của Quý Phi ?”