Tráo Đổi Linh Hồn Với Con Trai Riêng Của Bố - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-12 04:54:21
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

06

Tất cả mọi việc phải quay trở lại vào đêm ngày hôm đó.

Tôi nắm chặt mười đồng, muốn ở quán net một đêm.

Khi đi trên đường thì đụng phải Chu Hồng, cậu ta đang đi cùng hai người ở trên đường.

Trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba tâm trạng của cậu ta rất sa sút.

Cậu ta liếc mắt một cái là nhìn thấy tôi: "Này đứa đứa con nuôi, ngày mai cậu dám thi tốt tôi xem?"

Tôi bước nhanh và ngửi thấy mùi rượu khi đi ngang qua.

Cánh tay của tôi bị tên tóc vàng nắm chặt, còn tên tóc xanh thì bịt miệng tôi lại.

Chu Hồng bối rối: "Này, hai người đang làm gì đấy?

“Mẹ nó, tụi tao đang trút giận thay mày đấy." Hai người kia nhanh chóng kéo tôi vào WC.

Nhà vệ sinh này rất bẩn thỉu vì không có ai dọn dẹp nên rất ít người đến.

Chu Hồng chần chờ đi theo phía sau.

“Đóng cửa lại." Tóc vàng ra lệnh.

Tôi nhìn thấy cửa đóng lại từng chút một, khi tôi tưởng “Chuyện tốt sắp thành” thì Chu Hồng kéo họ ra, cầm lấy cây chổi dính bẩn đánh vào người họ.

Cậu ta còn đưa tôi một cái.

Hai người kia tức giận: "Mẹ nó, mày đứng về phía ai? Đây mà gọi là anh em sao?”

“Đây là cưỡng gian đấy biết không? Cậu ấy là em gái tôi!" Chu Hồng dùng một quyền nện tới.

Tôi cầm chổi đánh vào dưới người họ.

Một trận hỗn chiến đã diễn ra.

Bên ngoài có người gõ cửa, hai người kia vội vàng chạy đi mất, trước khi đi cảnh cáo chúng tôi: "Đừng nói lung tung, bọn tao có rất nhiều đàn em đấy.”

Tôi ngồi phịch xuống đất, vừa lau m.á.u mũi, vừa hỏi Chu Hồng: “Hai người kia tên là gì?”

Tôi dùng sức ghi chép vào sổ.

“Không phải cậu muốn đi báo cảnh sát đấy chứ, chúng ta đã đánh họ rồi mà.”

“Tôi không biết, bây giờ tôi chỉ muốn thi xong. Đúng rồi, cậu nói tôi là em gái cậu, cậu bị bệnh thần kinh à.”

Chỉ cần nghĩ tới lúc cậu ta nói câu đó thôi là tôi cũng nổi da gà.

Tôi đi ra ngoài, trên người tôi có không ít vết thương từ trận hỗn chiến, tôi nghĩ... Phải về nhà tắm rửa.

Trần Điển đột nhiên xuất hiện, phủ thêm quần áo cho tôi, ân cần hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Tôi mệt mỏi lắc đầu.

Cậu ta không hỏi nữa mà chỉ về phía công viên bên cạnh nói: "Xe điện của tôi ở bên kia, để tôi đưa cậu đi.”

Mặc dù Trần Điển là bạn tốt của Chu Hồng nhưng cậu ta chưa bao giờ khinh thường hay đùa giỡn với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trao-doi-linh-hon-voi-con-trai-rieng-cua-bo/chuong-4.html.]

Thay vào đó, cậu ta sẽ chào tôi và cười nhẹ nhàng với tôi.

Chúng tôi đi đến con đường nhỏ trong công viên, cách đó không xa có tiếng rao bán kẹo hồ lô.

Cậu ta đột nhiên kéo tay tôi: "Thời An, tôi đã thích cậu từ lâu rồi.”

Tôi còn chưa bình tĩnh lại từ chuyện xảy ra lúc trước, tôi cảm thấy ghê tởm mà hất tay cậu ta ra.

Trần Điển thấp giọng cười:

“Họ đều có thể thì tôi cũng có thể phải không?”

“Nói thích cậu mà cậu còn không cảm thấy biết ơn, cậu xứng sao, bẩn như vậy.”

Tôi gọi cậu ta: "Trần Điển?”

Tôi cố gắng nhớ lại con người thật của cậu ta.

Trong trí nhớ của tôi cậu ta rất khiêm tốn, là một người không tệ, sao đột nhiên cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy, giống như lúc nãy khi Chu Hồng giúp tôi ở WC, điều đó làm cho tôi nổi da gà.

Tôi bị kéo vào trong bụi cây nhỏ, cậu ta một tay che miệng tôi, một tay kéo quần áo của tôi ra.

Nói những lời ghê tởm.

“Con điếm, thích không.”

“Cả ngày nhìn cậu giả bộ thanh thuần, còn không phải là để bố mày cưỡi hay sao.”

Xong việc, cậu ta lau sạch dấu vết, nhét một ngàn đồng vào túi quần tôi.

Tôi ngồi đó ngắm sao, Chu Hồng tìm tôi: "Cậu ở đây làm gì? Mới vừa có điện thoại nói mẹ cậu xảy ra tai nạn xe, mẹ nó, là mẹ cậu đấy, trả lời tôi đi! Tôi đi tìm cậu khắp nơi, hôm nay tôi làm việc tốt để tích đức đấy, mong ngày mai bà dì của cậu đến để cậu ngất xỉu trong phòng thi.”

Cậu ta cười tự giễu, ánh mắt xoay chuyển: "Cậu làm sao vậy?" Cậu ta nhìn thấy m.á.u trên quần tôi.

Lúc này, bọn bắt cóc đã đánh chúng tôi bất tỉnh từ phía sau.

Tôi mơ hồ nghe được âm thanh ầm ầm, chắc là xe đẩy.

07

Quạt bay vù vù, ở tiệm mì Lan Châu bên ngoài tiểu khu Trần Điển, Chu Yến bỏ hai miếng thịt bò phía trên vào bát tôi.

“Bố con đã nói chuyện Trần Điển cho mẹ biết, về sau cũng đừng làm chuyện vi phạm pháp luật như thế nữa.”

“Mẹ, đấy là do con nhất thời xúc động mà, cũng do mọi người chiều chuộng con thôi." Tôi làm nũng, ăn một ngụm thật lớn.

Chu Yến cười ra tiếng: "Sao Trần Điển lại c.h.ế.t một cách trùng hợp như vậy chứ, nhưng giải quyết hết phiền phức là được rồi, bố con cũng không cần vay tiền.”

“Nhưng mẹ, cái c.h.ế.t của cậu ta không liên quan gì đến bố sao? Những cảnh sát kia đang tìm bố.”

Chu Yến thở dài: "Sao chuyện này càng ngày càng phức tạp vậy chứ.”

Bố đang chạy trốn.

 

 

Loading...