Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRANH DIÊN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-05-14 18:57:01
Lượt xem: 2,566

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng quầy rượu, chỉ từ xa chỉ cho những vị khách nào là giả dạng, thế còn trách móc :

 

“Nàng cũng phân biệt xem , cái loại buôn thúng bán mẹt thể quen thiết từ với nhà họ Tống chúng chứ?

 

Được , sai thì sửa, bây giờ nàng hãy tới bên họ đòi tiền về ngay cũng muộn.”

 

Ồ, tiền thì nhưng bảo đích đòi, chuyện thấp hèn như thế, công tử nhà họ Tống chúng chịu .

 

Không , thì .

 

Ta bước tới, khó xử với một nhóm khách đông nhất: “Mấy vị khách quan, xin phiền quý vị thanh toán tiền rượu hộ.”

 

Mấy vị khách đang uống hả hê, đột nhiên gián đoạn, thế là vui: “Có chuyện gì chủ tiệm, lúc lấy tiền ?”

 

Ta nhíu mày buồn phiền, lén chỉ quầy rượu: “Vâng, nhưng là phu quân hôm nay tới đây. Người xưa câu, chồng là trời, nên thực sự là dám trái ý , còn phiền mấy vị ơn .”

 

Mấy vị khách hầu hết đều uống say, như thì lập tức thành kiến lớn đối với Tống Dục.

 

“Lúc khi chủ tiệm tiếp đãi, hào phóng hiếu khách nhường nào.”

 

“Giờ công tử họ Tống chỉ tới một ngày thành thế .”

 

“Thực sự là, còn là danh sĩ tài tử gì nữa, giờ danh sĩ so đo với chúng một chút tiền rượu ! Đồ vô sĩ!”

 

Bọn nợ tiền rượu trả , bản bọn họ vốn là những kẻ vô ăn ngon ngọt, lấy lòng , nên giờ chỉ chửi Tống Dục mà còn cố ý tới mặt mà chửi, để rõ ràng.

 

Tống Dục vốn là từng giao tiếp với những kẻ đầu đường xó chợ , sắc mặt vốn thanh tú giờ trở nên méo mó, môi run rẩy, nhưng cuối cùng thể nghĩ lời gì đáp trả.

 

Ta tới bên cạnh Tống Dục, đưa bạc cho : “Phu quân, tiền thu về .”

 

Tống Dục đang tức giận lắm, căn bản là thèm để ý tới , xắn tay áo bỏ ngay.

 

Chậc chậc.

 

Tống Nhu , cô xem, là do chính trai cô thèm lấy tiền đấy nhé.

 

Ta nhét tiền , cùng Tiểu Thúy tới tửu lâu phía đông ăn giò heo kho tàu .

 

6.

 

Phải là, danh tiếng là thứ lạ.

 

Nếu cùng nhất loạt về thì dù cho những thấy , họ cũng chỉ âm thầm kìm nén trong lòng.

 

khi một , bắt đầu thì dường như chỉ trong một sớm một chiều, như thể đều nhất loạt gì.

 

Danh tiếng của Tống Dục cũng xuống dốc nhanh chóng như đấy.

 

Trước đây đều hào phóng nhiệt tình, bản tính cao thượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tranh-dien/chuong-4.html.]

 

giờ một nữa cùng phao tin rằng hiểu nỗi khổ của đời, giả tạo và ích kỷ.

 

Giờ Tống Dục tới quán rượu một nữa, đường chỉ thấy những lời chửi bới như .

 

Vị công tử như trăng rằm gió mát năm nào, giờ sắc mặt đen xì như đáy nồi. mặt biểu cảm tìm tới , nhưng thấy nhàn nhã thảnh thơi đang bên cửa sổ thưởng tuyết.

 

“Ối chao!” Ta say sưa ngâm lên, “Tuyết lớn đầy trời bay, giống lông ngỗng, như đường. Không là lông đường, suy tính mãi phân vân.”

 

Ngâm xong, đến lúc ngoảnh đầu, mới trông thấy sắc mặt Tống Dục u ám như nhỏ nước .

 

“Phu quân tới .” Ta vui vẻ , “Phu quân thấy bài thơ thế nào ạ?”

 

Tống Dục im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của , chỉ lạnh lùng : “quán rượu ý nghĩa gì cả, đóng cửa .”

 

Ban đầu mở quán rượu là do một tay lo liệu, còn Tống Dục thì hầu như bỏ chút sức lực nào.

 

Giờ một câu, còn bắt đóng cửa.

 

Ta do dự, đáp: “Phu quân, quán rượu là tâm huyết của …”

 

Tống Dục quát: “Ta bảo nàng đóng cửa thì nàng đóng!”

 

Trong lòng, thoải mái đáp: “Vâng ạ.”

 

Ta nhanh chóng đóng cửa quán rượu.

 

Tối hôm đó, tiếng Tống Nhu cãi với Tống Dục thậm chí còn cần lén, tiếng trực tiếp vọng tới tận trong phòng .

 

Giọng Tống Nhu trở nên bén nhọn: “quán rượu mới bắt đầu lãi, ca ca bảo đóng là đóng thế!”

 

Vị đại tiểu thư nhà họ Tống cách đây chỉ một khắc đồng hồ còn đang hậm hực tới chất vấn , may quá là chuẩn lời từ , với tiểu thư nhà họ Tống rằng chuyện đều do ca ca nàng chủ, cũng đóng tiệm, nhưng chỉ thể theo lệnh của phu quân thôi.

 

Thế nên giờ đây mũi dùi của Tống Nhu chỉ chĩa thẳng trai .

 

Tống Dục cũng giận dữ.

 

Chàng : “Chỉ vì mở cái quán rượu mà bây giờ danh tiếng của nông nỗi thế đây? Ban đầu căn bản nên qua với những kẻ thợ thuyền , đóng sớm thì sớm thanh tịnh.”

 

Tống Nhu nức nở : “Ca ca chỉ quan tâm đến danh tiếng của thôi, bao giờ nghĩ đến chứ? Không tiền, hồi môn của ? Thể diện của nhà họ Tống chúng dựa mà duy trì đây?”

 

 

 

 

 

Loading...