Không ngờ hắn lại dám đem cả Độc Cưu ra dùng để cứu phụ thân.
Coi như đã vượt qua cửa ải đầu tiên.
Phụ thân vỗ vai ta, giọng trầm thấp mang theo mấy phần từ ái:
"Ngọc nhi à, tiểu tử kia tuy bị người đời gọi là gian thần, nhưng ta xem hắn là người thật thà. Con chớ nên quá làm khó người ta."
Ta liền phản bác:
"Nếu hắn thật sự thật thà, đã chẳng lừa con suốt ba năm, còn khiến con sinh cho hắn một đứa con!"
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại…
Ba năm ấy ta mất tích, mới là nước cờ phá cục đẹp nhất.
07
Ta dặn phụ thân tiếp tục giả bệnh.
Đặc biệt là trong buổi gia yến, ta cố tình để phụ thân trước mặt nhị phòng, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Như thế, nhị phòng sẽ sớm bộc lộ dã tâm. Chúng đã sớm không kiềm được, muốn cướp đoạt công lao của đại phòng.
Hôm đó có triều sớm.
Ta vận triều phục võ quan nhị phẩm, tóc cao búi gọn, hiên ngang bước vào hoàng cung.
Cử chỉ này, là để nói cho toàn triều biết:
Nhà họ Tần, vẫn còn ta – Tần Ngọc.
Ta vốn là tướng lĩnh có thực chức, lên triều cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
Sau buổi chầu, ta và Tô Tử Dục chạm mắt nhau một cái, rồi lại lập tức dời ánh nhìn.
Cảm giác như ánh mắt hắn luôn len lén, y như thể… ta và hắn đang tư thông.
Vừa bước xuống bậc ngọc thạch trắng, cung nữ bên người đường muội đã tới tìm:
"Tần Thiếu Tướng quân, Thục phi nương nương mời người đến dùng trà."
Quả nhiên, ta vừa ra mặt, đã có người ngồi không yên.
Đường muội ta nay không còn là tiểu cô nương thấp kém năm xưa. Nàng mặc xiêm y lộng lẫy, châu ngọc đầy đầu, cao quý ung dung.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vừa nhìn, ta đã nhận ra đôi hoa tai vàng khảm ngọc bích nàng đang đeo — đó là vật mà mẫu thân ta yêu thích nhất khi còn sống.
Ta lập tức hiểu dụng ý của nàng.
Nàng nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng nâng tay để lộ vòng tay ngọc tím nơi cổ tay — cũng là di vật của mẫu thân.
Đôi vòng này, vốn nên là hồi môn của ta.
Ngày nàng tiến cung, phủ tướng quân vì muốn thể diện đủ đầy, đã dùng kho của đại phòng làm của hồi môn cho nàng.
Hừ… thật sự nghĩ ta đã chếc ngoài chiến trường rồi sao?
Phụ thân ba năm qua bệnh nặng, lại bôn ba khắp nơi tìm ta, khiến nhị phòng thừa cơ chui vào.
Ta cúi người hành lễ. Phải một lúc lâu sau, Thục phi mới ra hiệu cho ta đứng lên.
"Tỷ tỷ năm nay cũng hai mươi ba rồi nhỉ? Tuổi này khó mà nói chuyện hôn nhân nữa. Các công tử môn đăng hộ đối đều đã cưới vợ sinh con. Chẳng lẽ tỷ tỷ phải gả cho người goá vợ sao? Phì… ha ha…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-sang-nam-xua-lai-gap-mua-xuan/6.html.]
Nàng tự nói rồi tự cười, tỏ vẻ vui sướng khi thấy ta khổ sở.
Ta cười nhẹ:
"Nhị muội, muội đã thay ta nhập cung, vậy sao không phải là hoàng hậu? Theo lý, nữ nhi họ Tần mới là chính thê được chỉ hôn kia mà."
Một câu nói trúng chỗ đau, Thục phi sắc mặt lạnh băng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thái giám cao giọng:
"Hoàng thượng giá lâm—"
Thục phi liền đứng bật dậy, như bướm lượn hoa bay, vội nhào tới trước đế vương.
Ta thì nhéo nhẹ tay mình, khó khăn lắm mới nặn ra được vài giọt lệ.
Hoàng đế nhìn thấy ta, liền dịu giọng:
"A Ngọc, trẫm nghe nói nàng tới chỗ Thục phi, liền lập tức đến đây."
Thục phi vừa nhào vào liền bị hắn nhẹ nhàng gạt ra.
Hắn bước tới chỗ ta, nắm lấy tay ta.
Lúc ta giật ra, vừa khéo để hắn nhìn thấy vết sẹo dữ tợn nơi cổ tay.
"A Ngọc, vết này là…"
Ta miễn cưỡng nở nụ cười:
"Không có gì, chẳng qua bị chặt một lần, rồi ghép lại thôi."
Hoàng đế nhíu mày, đáy mắt lộ vẻ đau lòng, ngón tay vuốt ve vết sẹo, ánh nhìn thương xót không hề giả tạo.
Ta tiếp tục "diễn":
"Thần chinh chiến ba năm, lại mất tích ba năm. Ngày trở về, hôn ước bị đường muội đoạt mất, đến cả hồi môn mẫu thân để lại cũng không còn, thần… thật chẳng biết nên khóc hay nên cười."
Sắc mặt hoàng đế tối sầm lại, Thục phi cũng nhất thời hoảng loạn.
Ta nhân lúc, rút tay về, cúi người cáo từ.
Hoàng đế vì chột dạ, đành sai người đưa ta hồi phủ.
Chưa đầy một canh giờ sau, trong cung đã phái tới năm cỗ xe ngựa, chở về hết toàn bộ đồ cưới của mẫu thân.
Những vật mà Thục phi mang vào cung làm hồi môn, đều được trả lại nguyên vẹn cho ta.
Lão phu nhân nghe tin chạy tới, chưa hỏi rõ đầu đuôi đã nổi trận lôi đình, mắng lớn:
"Thục phi nương nương ở hậu cung cũng cần tiền bạc để chi dùng, con làm vậy sao xứng là đại phòng đích nữ? Con không có lòng bao dung! Con thật hẹp hòi!"
08
Hả?
Không rộng lượng?
Đoạt lại thứ vốn dĩ thuộc về mình, lại bị nói là thiếu độ lượng?
Ta khẽ nhếch môi, bật cười lạnh một tiếng. Rút đôi vòng tay ngọc tím ra, đeo lại lên cổ tay mình:
“Tổ mẫu quả thật là người rộng lượng. Ta cũng chẳng còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng thành thân. Hay là tổ mẫu cũng đem hết của cải trong tư khố tặng cho ta đi?”
Ngón tay lão phu nhân run run:
“Ngươi, ngươi…”