7
Lúc trở phủ Thừa tướng, Từ Tử An mang cơ thể rong rêu trở phủ.
Thừa tướng rơi xuống nước hồi phủ, lão phu nhân sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, phái tìm đại phu, tự canh giữ bên cạnh ân cần hỏi han, sợ đứa nhi tử duy nhất của sẽ xảy chuyện gì.
Nghe hồi phủ, bà vội vàng phái nha bên kéo đến trong phòng Từ Tử An kiểm tra thể cho , kê đơn thuốc chống lạnh.
Chỉ là Từ Tử An cứu Tiểu hồ ly trắng, trong lòng sớm chá đựng sự tức giận đối với , thấy còn dám xuất hiện ở mặt , hai lời để đưa rời khỏi viện của .
Đây là đầu tiên ở mặt khiến mất mặt, thái độ của Từ Tử An đối với quyết định thái độ của trong phủ Thừa tướng đối với . Thấy hiếm thấy bảo vệ , ánh mắt lão phu nhân đảo quanh , cuối cùng cũng mở miệng bảo ở .
Chân trở viện của , định xử lý vết thương bàn tay, chân lão phu nhân phái gọi trong phòng.
Vừa cửa, lão phu nhân ngay ngắn chờ , ma ma một bên thấy đến, liền khanh khách bưng chén nóng đặt ở tay : "Vừa lão phu nhân vì chuyện của Thừa tướng mà chút mệt mỏi, lão nô sẽ ở đây quấy rầy hai chuyện.”
Trà nóng hổi, đặt ở lòng bàn tay thương của , miệng vết thương vốn kịp xử lý, hiện tại càng họa vô đơn chí, nóng đến thiếu chút nữa ném chén .
“Thỉnh an lão phu nhân.”
Ta cúi đầu thỉnh an bà, thật lâu lão phu nhân gì, mặc kệ chén bưng nóng hổi.
Ta bà đang trút giận nhi tử của , chuyện đêm nay chỉ cần bà hỏi bên cạnh Từ Tử An cũng thể .
Từ Tử An là nhi tử duy nhất của nàng, nhờ mà bà cuộc sống giàu sang khác hẳn ngày xưa, thể , nhi tử là tất cả đối với bà.
"Ta hầu cảu Tử An , vì ngươi ném hồ ly của nó mà nó nhảy xuống nước đúng ?"
Không đợi trả lời, bà tiếp tục: “Sau ngươi cũng sẽ chính thê. Phủ Thừa tướng của chúng vốn đông đúc, nay chắc sẽ dẫn nhiều phủ Từ gia chúng , nhưng hiện tại ngay cả một tiểu hồ ly ngươi cũng chịu , thể nhẫn nhịn khác?"
Ta nhịn đau đối diện với đôi mắt đục ngầu của nàng, gằn từng chữ: "Lão phu nhân, là chứa nó, mà nó hồ ly tầm thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tra-gia-jrne/4.html.]
Lão phu nhân hiển nhiên ý qua lời của , bà nheo mắt nặng nề vỗ vỗ bàn, tức giận : "Làm càn, ngươi ngươi đang bậy cái gì ! Để phủ nhận chuyện sai, dám lời hoang đường như thế, Vu Âm Âm! Vu gia các ngươi quả thật là gia giáo ! Từ gia chúng quả thực là xứng! Lúc nên đồng ý cho ngươi cùng Tử An định , phụ mẫu ngươi như nên nghĩ đến ngươi.”
Xoảng!
Chén nóng hổi tầm thường đến chân lão phu nhân, bà sợ tới mức thét chói tai rụt mũi chân .
Ta thẳng dậy vẫy vẫy hai tay phỏng đỏ, lạnh về phía lão phu nhân dọa thành dáng khỉ, "Bà thể nhưng thể phụ mẫu ! Trước kính trong bà là mẫu của Từ Tử An, đối với bà thể là tôn trọng. Không ngờ bà càng ngày càng quá đáng, thật sự coi là lão thái quân ? Ta cho bà , ai thích nâng bà thì cứ nâng, bổn cô nương hầu hạ! còn nữa, hôn sự ai nguyện ý kết thì cứ kết, bổn cô nương gả!"
Trong vòng một ngày, Từ Tử An mắng, lão phu nhân thị uy răn dạy, Tiểu hồ ly trắng g..iết, là bình thường cũng nhịn .
Ta dáng vẻ khiếp sợ của lão phu nhân, bước nhanh khỏi cửa phủ Thừa tướng, khắc cửa lớn, hít một thật sâu, chợt cảm thấy thoải mái ít.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hãy đến nhà bọn họ mà tương tương ái! Ta kết hôn với Từ Tử An nữa.
8
Bùm!
Sáng sớm, đang ngủ ngon ở giường quán trọ, đột nhiên cây cột xà nhà đập xuống ngay mặt , cách của chỉ một ngón tay, Anh Lạc đeo cổ nhanh chóng tạo kết giới, b.ắ.n ngược nó qua một bên, tiếng động lớn khiến trong quán trọ đều tỉnh giấc.
Ông chủ quán trọ vội vàng gõ cửa phòng kiểm tra tình hình, đây là sơ sẩy của quán trọ, đổi cho một gian phòng khác.
Ta còn tỉnh hồn, ma ma do Thái hậu phái tới đón tiến cung mời lên xe ngựa.
Trên xe ngựa vững vàng , mới mở to đôi mắt ngái ngủ dám buông lỏng cảnh giác.
Đây là thứ ba mươi trong vòng ba ngày ngắn ngủi khi rời khỏi Từ gia gặp sự cố. Vốn tưởng rằng chỉ cần rời khỏi Từ Tử An, Tiểu hồ ly trắng sẽ lý do gì hại ., nhưng đánh giá thấp ác ý của nó đối với vị hôn thê cũ của Từ Tử An , cho dù chủ động phủi sạch quan hệ với Từ gia, nó cũng chịu buông tha cho . Nếu cổ đeo Anh Lạc của Phù Minh cho, e là sớm c..hết.
Ta ở xe ngựa càng nghĩ càng tức, hồ yêu quả thực là xem thường quá đáng! Vu Âm Âm cũng dễ chọc! Không nó ở bên Từ Tử An, một đời một kiếp một đôi ? Ta sẽ cản nó.
Thấy xe ngựa sắp chạy hoàng cung, tự tay xé rách vết thương băng bó ngày hôm , để m..áu nhuộm đỏ lòng bàn tay, đau, nhưng tươi vui vẻ.