Chiếc lông vũ ấy như gãi nhẹ trong tim tôi.
Vì thế tôi hơi rướn người lên, lại gần thêm chút nữa, định nhặt nó xuống. Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị rút lui thì lại phát hiện ra tư thế này… rất thuận lợi để hôn. Chỉ cần cúi thêm chút nữa là có thể hôn lên môi Diệp Chu.
Tim tôi lập tức đập loạn. Nhưng lý trí kéo tôi lại đúng lúc tôi chuẩn bị “phạm tội”.
Tôi định từ bỏ cơ hội hiếm có này, thì Diệp Chu đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào tôi.
Không biết vì sao, ánh mắt ấy khiến tôi hơi chột dạ. Tay đang chống lên thành giường bỗng trượt một cái.
Sau đó… tôi cảm nhận được môi mình chạm vào một nơi rất mềm mại!!!!!!!!!!!
Hình như… là môi của Diệp Chu!!!
Vậy mà tôi lại hôn trúng thật rồi!!!
Tôi sững sờ không biết phản ứng thế nào. Còn Diệp Chu thì quay đầu đi rất nhanh, như một thiếu nữ đàng hoàng bị kẻ xấu quấy rối, nghiến răng nghiến lợi: “Tránh ra, cô định đè lên tôi tới bao giờ?”
Tôi như bừng tỉnh từ cơn mơ, lập tức bật dậy, định chối… à không, định giải thích: “Là… tôi thấy trên đầu anh có cái gì đó bẩn bẩn, muốn lấy xuống thôi.”
Diệp Chu nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy thấu tất cả: “Ờ, thế cái bẩn bẩn đó đâu? Lấy xuống chưa?”
“Lấy rồi!” Tôi gật đầu như điên, định đưa chiếc lông vũ ra làm bằng chứng: “Anh xem này!”
Ủa? Lông vũ đâu rồi nhỉ??
Diệp Chu không nhịn được nữa: “Ra ngoài.”
Tôi mất nụ hôn đầu, đêm đó ngủ không yên, trong đầu toàn là cảm giác khi chạm vào môi anh, đến tận bốn giờ sáng mới thiếp đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu/chuong-6-tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu.html.]
Lúc tỉnh dậy đã là một giờ chiều. Thôi c.h.ế.t rồi!!! Lỡ mất giờ mang cơm rồi.
Tôi nghĩ chắc Diệp Chu ở bệnh viện đang sốt ruột chờ mình, liền vội vàng cầm điện thoại định nhắn cho anh để anh yên tâm. Nhưng khi mở ra thì… chẳng có tin nhắn nào cả.
Thậm chí đến một câu hỏi thăm cũng không có. Tôi hơi buồn.
Từ lúc anh nhập viện đến giờ cũng hai mươi ngày rồi. Ngày nào tôi cũng đưa cơm trưa cơm tối đến, gió mưa cũng không nghỉ. Cùng anh nói chuyện, xem TV.
Dù anh không thích tôi, ít nhất cũng coi là bạn bè chứ.
Tôi đột nhiên không đến, vậy mà anh không hỏi han gì cả. Không sợ tôi gặp chuyện gì trên đường sao?
Hay là… anh vẫn giận chuyện hôm qua tôi vô tình hôn anh?
Nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của tôi mà. Và tôi đâu có cố ý.
Càng nghĩ càng tức, cái tên đàn ông m.á.u lạnh không sưởi ấm nổi kia! Hừ, sau này không thèm đưa cơm cho anh nữa!
5
Diệp Chu đợi mãi trong bệnh viện mà vẫn không thấy ai mang cơm tới cho mình.
Ban đầu Diệp Chu cũng chẳng nghĩ nhiều, tự gọi một phần đồ ăn ngoài. Trước lúc đồ ăn đến, tôi còn nghĩ: Không đến cũng tốt, ngày nào cũng náo loạn thế kia, ảnh hưởng đến việc dưỡng thương.
Nhưng khi anh nhận được đồ ăn thì im bặt.
Thứ đen sì này… là cái gì vậy? Còn món canh kia thì đã đổ tung tóe như tràn ra đến tận cửa Nam Thiên Môn rồi, còn uống được nữa không?