Ngay sau đó, Thái phu nhân liền ban cho ta lui xuống.
*
Về đến phòng, thấy ta thần sắc có vẻ uể oải, Lý Tú Khiêm ân cần hỏi han:
"Nàng mệt mỏi sao? Mẫu thân quá đỗi vui mừng, nhất định muốn nàng đến hầu chuyện."
Ta hiểu rõ tâm ý của lão nhân gia, nên cũng không lấy làm phiền lòng.
Chỉ là, "vị quý nhân" kia rốt cuộc là có ý gì?
Ta đành lắc đầu: "Thiếp chỉ ngồi suốt, không thấy mệt."
Lý Tú Khiêm ôn tồn dỗ dành: "Ta có một tin tốt cho nàng, thương nhân mua ngọc bội năm xưa đã tìm được, hiện đang ở Lĩnh Nam, chẳng bao lâu nữa, ngọc bội sẽ được mang về."
Ánh mắt ta bừng sáng: "Tạ Quận vương."
Lý Tú Khiêm nhẹ nhàng an ủi: "Vân Cẩm cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được thân nhân cho nàng. Nàng giờ đã có chốn nương thân, người nhà ắt hẳn cũng sẽ mừng vui cho nàng."
Nói rồi, hắn dịu dàng vuốt ve bụng ta.
Nhưng trong lòng ta khó lòng tán đồng với lời ấy.
Nơi chốn là sao?
Không một mối mai, không chút sính lễ, bị người ta xem như món đồ mà dâng tặng cho Lý Tú Khiêm, dốc hết sức lực sinh con, cũng chỉ mong được làm một trắc phi.
Lý Tú Khiêm ôm ta vào lòng, khẽ nói: "Vân Cẩm, ta xin giãi bày một lời từ tận đáy lòng. Từ sau khi Niểu Niểu qua đời, ta vốn không nghĩ sẽ tái hôn. Nhưng... cuối cùng lại gặp được nàng, ta thích nàng, cũng chưa từng khinh rẻ nàng, đợi đến khi nàng sinh hạ quý tử, ta sẽ tìm cơ hội thỉnh phong cho nàng."
"Nàng cũng biết đấy, việc lập chính thê liên quan đến tông tộc, không phải một mình ta có thể quyết định, Lý thị tông tộc người người đều có chủ ý riêng, ta phải khiến bọn họ tâm phục khẩu phục mới được."
Nghe hắn giãi bày, lòng ta cũng dịu đi đôi chút, yên lòng tựa vào lòng hắn.
*
Đến giữa hạ, bụng ta ngày càng lớn.
Những ngày hè oi bức càng thêm khó khăn đối với người mang thai, thái y dặn dò việc sinh nở có lẽ sẽ sớm hơn dự kiến, cứ mười ngày lại đến thỉnh mạch an thai.
Ta cũng cảm khái nữ nhân sinh nở thật chẳng dễ dàng, mỗi đêm ngay cả xoay người cũng thấy khó nhọc.
Lý Tú Khiêm dạo gần đây luôn ở bên ta, đỡ ta dậy đi lại, chăm sóc ta từng li từng tí.
Ngoài Đại Ni ra, Thái phu nhân còn ban thêm hai nha hoàn và một mụ mụ nữa, cùng nhau hầu hạ ta.
Cho đến một đêm hạ mưa phùn, ta bỗng nhiên thấy máu.
"Thiếp hình như... chuyển dạ rồi."
Lý Tú Khiêm có chút căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn trấn an: "Vân Cẩm đừng sợ, mọi thứ đã được chuẩn bị chu toàn. Thái y cũng đã nói sẽ sớm hơn dự kiến, nàng đừng sợ."
Nhưng ta không thể không sợ, cơn đau đầu tiên ập đến, ta chỉ thấy mọi thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đến khi được Lý Tú Khiêm ôm vào phòng sinh, ta vẫn còn thất thần nhìn trần nhà.
Nếu ta không thể vượt qua ải này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-te-tien/chuong-8.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phải chăng ta sẽ vĩnh viễn không biết mình là ai?
Ta không muốn mãi mãi chỉ là Vân Cẩm!
*
Trong phòng sinh nóng hầm hập, nhưng ta chỉ thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Nhìn bà đỡ bưng từng chậu nước ra ngoài, ta chỉ thấy sức lực dần cạn kiệt.
"Có phải... có phải không ổn lắm không?"
Ta khản giọng hỏi.
Bà đỡ khó xử đáp: "Trắc phu nhân, người phải dùng sức, sản đạo mở rộng, hắn và hài tử mới có thể bình an!"
Nhưng ta đã dùng sức rồi, cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Ta không biết phải làm sao để có thể dùng sức hơn nữa.
Lý Tú Khiêm đứng ngoài song cửa, lớn tiếng gọi: "Vân Cẩm, đừng bỏ cuộc, nàng còn phải tìm người nhà nữa! Ta sắp tìm được rồi!"
Thì ra, hắn thật sự hiểu ta.
Hắn biết ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Bà đỡ an ủi: "Trắc phu nhân, người có cốt cách tốt, trong nữ nhân coi như là hơn người, nếu giờ phút này không dùng sức được, thì nghỉ ngơi chút, gom góp sức lực, lát nữa dồn hết ra."
Nói thì dễ!
Ta đau đến mức căn bản không thể gắng gượng.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy những người bên cạnh đều có chút hoảng loạn.
"Phải làm sao bây giờ, người đã hôn mê rồi..."
"Xem ra vẫn còn quá trẻ, sức lực không đủ."
"Hay là, bảo toàn hài tử?"
Sau một hồi binh hoảng mã loạn, ta mơ màng nghe thấy thanh âm của Lý Tú Khiêm.
"Bảo toàn nàng ấy! Bổn vương lệnh các ngươi bảo toàn nàng ấy!!"
"Vân Cẩm, cầu xin nàng, kiên trì lên, kiên trì lên!"
"Vân Cẩm!"
Ta gắng gượng mở mắt, đứt quãng thều thào: "Quận vương, chàng... có thể... đáp ứng thiếp một chuyện không?"
Lý Tú Khiêm đôi mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào: "Nàng nói đi, chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng! Chỉ cầu nàng kiên trì!"
"Giúp thiếp tìm người nhà, thả thiếp... về nhà..."
Lý Tú Khiêm ngẩn hắn, run giọng: "Nàng..."
Ta chầm chậm nhắm mắt: "...Thiếp muốn về nhà."