Ta gật đầu, kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước kia cho chàng nghe. "Khi tỉnh lại, thiếp thân đã quên hết tên họ, quên cả mình đến từ đâu. Mụ mối nói rằng thiếp thân bị người nhà bán cho bà ta, nhưng có lần thiếp thân lén nghe được bà ta nói chuyện với người khác, mới biết thiếp thân bị bọn họ vớt lên từ dưới sông."
Cho dù biết mình xuất thân từ gia đình lương thiện, nhưng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không có chứng cứ, căn bản không thể tự bảo vệ mình. Lòng ta trùng xuống, khẽ nói: "Thiếp thân không muốn sa vào chốn phong trần, nếu sau này người nhà tìm được thiếp thân, họ sẽ rất đau lòng."
Ta biết mình vẫn còn người thân, mỗi lần nghĩ đến chữ "nhà", lòng ta lại thấy ấm áp lạ thường. Người nhà nhất định cũng đang tìm ta! Nếu trong nhà có chút sản nghiệp, nhất định sẽ chuộc ta về!
Trong mắt Lý Tú Khiêm lóe lên một tia thương xót, hắn nói: "Vân Cẩm, gạo đã nấu thành cơm rồi, ta sẽ bảo vệ nàng."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bảo vệ ta? Nhưng ta vẫn không có bất kỳ danh phận nào. Nói dễ nghe là thiếp của hắn, nói khó nghe hơn, ngay cả thiếp cũng không tính là gì. Xem ra, ta vẫn phải nhanh chóng có thai mới được.
Nghĩ đến đây, ta ôm chặt Lý Tú Khiêm: "Quận vương, xin chàng thương xót thiếp thân."
Ánh mắt Lý Tú Khiêm sâu thẳm, hắn siết chặt eo ta, nói: "Lần này là nàng tự nguyện đấy nhé!"
Có lẽ sự ngoan ngoãn biết điều của ta đã làm Lý Tú Khiêm cảm động, hắn đối với ta càng thêm ôn hòa, còn hứa sẽ giúp ta tìm kiếm người nhà. Ta mừng rỡ đến rơi lệ, càng thêm cố gắng "báo đáp" hắn.
Lý Tú Khiêm không nói suông, hắn thật sự phái hắn đi dò hỏi, còn tìm cả mụ mối đã bán ta trước kia. Mụ mối đương nhiên sợ Lý Tú Khiêm trách tội, thành thật khai báo quá trình nhặt được ta. Nghe nói khi đó trên người ta còn có một khối ngọc bội giá trị không nhỏ, chỉ là bị bà ta mang đến tiệm cầm đồ đổi lấy chút bạc.
Lý Tú Khiêm nói với ta: "Mụ mối này không thành thật, ta đã đưa bà ta đến phủ nha, nhất định phải cho bà ta chịu một trận đòn! Đáng tiếc là ngọc bội đã bị một thương nhân ngoại tỉnh mua mất rồi, e là phải tốn chút thời gian mới tìm lại được."
Trên ngọc bội có lẽ có manh mối về thân phận của ta. Hắn có thể vì ta làm những điều này, ta đã vô cùng cảm kích, chỉ mong sớm có kết quả.
Lý Tú Khiêm thấy ta vui vẻ, cũng nở nụ cười, nói: "Nghe khẩu âm của nàng, hình như là người Kinh thành."
Nhưng Kinh thành cách nơi này mấy trăm dặm, ta là một khuê nữ, sao lại lưu lạc đến tận đây chứ?
Lý Tú Khiêm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên xoay mặt ta lại, hỏi: "Lẽ nào nàng... là cùng tình lang bỏ trốn, không thành mới gieo mình xuống sông?"
"Tình lang?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tong-te-tien/chuong-6.html.]
Trong đầu ta hoàn toàn không có ký ức.
Cho dù thật sự có tình lang, ta cũng không nhớ được nữa rồi.
Ta biết hắn đang trêu chọc, liền giả bộ thở dài: "Ôi, tình lang của thiếp thân giờ ở nơi nao? Đến bao giờ mới tìm được thiếp thân a..."
Lý Tú Khiêm làm bộ giận dữ, đè ta xuống dưới thân, nói: "Thật là một nha đầu lòng dạ ba đào, Bản vương ở ngay bên cạnh, còn dám tơ tưởng đến tình lang!"
Dứt lời, hắn lại bắt đầu rục rịch.
Tháng ngày trôi qua nhanh chóng.
Ta phát hiện mình đã mang thai.
Vì ta không có kinh nghiệm, Đại Ni tuổi cũng còn nhỏ, may có mụ mụ do Thái phu nhân phái đến hỏi ta tháng này đã thấy nguyệt sự chưa, ta mới nhận ra từ khi vào phủ đến nay, hình như mình chưa từng thấy kinh nguyệt.
Thái phu nhân mừng rỡ không kìm được, vội vàng sai người mời đại phu của Hồi Xuân Đường đến. Lão đại phu bắt mạch cho ta, rồi cung kính nói: "Như phu nhân đã có hỉ rồi, chỉ là tháng còn nhỏ, cần phải an dưỡng thật tốt." Thái phu nhân cười đến không ngậm được miệng: "Mới một tháng đã có tin vui rồi! Thật tốt quá! Vân Cẩm, con thật là phúc tinh!"
Tiếp đó, bà ân cần hỏi đại phu những điều cần chú ý. Đại phu vuốt chòm râu bạc, nói: "Thân thể Như phu nhân rất tốt, là tướng sinh quý tử."
Thái phu nhân nhìn ta với ánh mắt tràn đầy hy vọng, khẽ lẩm bẩm: "A di đà Phật! Bồ Tát phù hộ!"
Ta có chút ngơ ngác.
Bấy lâu nay, ta luôn mong muốn có thể nhanh chóng mang thai để không bị bán đi. Giờ đây khi nguyện ước thành sự thật, trong lòng lại trống rỗng đến lạ.
Lý Tú Khiêm sau khi hồi phủ, cũng vô cùng kích động. Hắn đã gần ba mươi mà vẫn chưa có con nối dõi, giờ đây khi có tin vui, dĩ nhiên là mừng rỡ hơn cả.