Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng vang lên đáp :
“Có ai ? chỉ mới rời chỗ một lát, thế mà tranh ? Phương Dã, đúng là hoa đào bay loạn.”
Phương Dã ngạc nhiên:
“...Cô là Thi Quân?”
Thi Quân gật đầu, kéo tóc giả một chút nháy mắt:
“Còn ? Không ăn khuya với đàn ông. váy, đội tóc giả đây. Đi ? Tóc giả cũng , váy cũng , chỉ thiếu .”
Phương Dã lưỡng lự. Thi Quân kéo tay :
“Đi thôi, mấy chuyện ở đây để A Nhiễm lo. Mình ăn.”
Vừa thấy tên A Nhiễm, sắc mặt Phương Dã trầm xuống. Hồi nãy cô còn bảo nhiều điều với , mà nhắc ba câu về đàn ông khác. Anh thể giận ?
Dù , vẫn để cô kéo lên xe, một lời.
Tại quán ăn yêu thích của Thi Quân
Cô gọi phòng riêng, dẫn Phương Dã . Từ đầu đến cuối, hé môi lấy một câu.
Cô len lén liếc , cuối cùng nhịn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tong-tai-hom-nay-quay-ngua-sao/26.html.]
“Phương Dã, đang giận ?”
Phương Dã sang, ánh mắt vẫn bình tĩnh:
“Cô... thích Lý Tử Nặc ? phục vụ , hai thường xuyên tới đây ăn cùng .”
Thi Quân sững . Sao thể là Lý Tử Nặc? Chẳng qua vì nét giống Phương Dã nên cô mới kỹ vài thôi... giờ mở miệng bảo là “ Lý Tử Nặc vì nhớ ” thì ngại quá...
Thi Quân đỏ mặt, cúi đầu. Là vì thích bao nhiêu năm nên mới thẹn thùng như . trong mắt Phương Dã, thành một lớp nghĩa khác, tưởng cô ngại vì nhắc tới Lý Tử Nặc. Trái tim lập tức lạnh một nửa.
Anh cô, thầm nghĩ: nếu yêu cô, nên tôn trọng lựa chọn của cô. Dù năm xưa Thi Quân từng hứa lớn lên sẽ bạn gái , nhưng chừng năm qua , cô quên cũng là chuyện bình thường.
Để chặt đứt hi vọng, Phương Dã quyết định... gặp cô nữa.
“Bữa ăn thôi . chợt nhớ còn việc . Về cũng cần gặp nữa. Lời thuở bé tính. Chúc cô hạnh phúc.”
Nói xong, , tên thật, cũng chẳng ngoảnh .
Vài ngày , 2 giờ chiều.
Thi Quân vẫn đang ngủ bù trong nhà thì chuông cửa réo inh ỏi. Cô tiếng chuông đánh thức, mắt còn mở nổi lò mò mở cửa.
Thời Úc ngoài, ngạc nhiên:
“Thi thiếu, bộ dạng gì đây? Bây giờ là... hai giờ chiều đấy, đừng là vẫn còn ngủ chứ?”