TÔI THAY CHỒNG BỊ THƯƠNG, CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI ĐỐI THỦ CỦA TÔI - 2

Cập nhật lúc: 2025-04-08 16:40:53
Lượt xem: 350

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng quần áo cọ xát lại vang lên, Chu Dịch bắt đầu nói, giọng anh có phần khàn, mang theo một chút áp lực: "Cô đừng như một con ch.ó cái lúc nào cũng sẵn sàng động tình.

 

"Cô xin tôi dẫn cô đến đây, cô nói rằng cô muốn sám hối, vậy cô thực sự đến đây để gặp ai?"

 

Lại một tiếng quần áo cọ xát, Trương Mộng Nghi lên tiếng: "Anh nói tôi đến đây gặp ai?

 

"Tôi đạo văn của cô ấy, thu được danh lợi, tôi hối hận gì chứ? Tất nhiên tôi đến gặp anh, tôi thích nhìn dáng vẻ anh rung động vì tôi. Một mặt từ chối tôi, mặt khác lại không thể cưỡng lại tôi."

 

"Cười nhạt." Trương Mộng Nghi lại nói, tiếng quần áo cọ xát lại vang lên, "Tôi hôm nay đến đây chỉ để nhìn thấy dáng vẻ si tình của anh.

 

"Trước mặt tôi, anh chưa từng thể hiện bộ dạng như vậy. Tôi nghĩ sớm muộn gì anh cũng sẽ như thế này với tôi. Tôi chỉ muốn nhìn trước, tận hưởng trước chút hạnh phúc."

 

Người đàn ông dùng lực đẩy cô ta ra: "Cô chỉ là một kẻ nhỏ bé, tôi thấy cô múa may vui mắt, trêu đùa cô vài lần, cô lại dám mơ mộng như thế sao?"

 

Tiếng da thịt chạm vào nhau, họ đang hôn nhau.

 

Trương Mộng Nghi thở dốc, nói: "Nếu tôi không dám mơ, làm sao tôi có thể chinh phục được bông hoa khó hái như anh? Anh thích SM, điều đó Hứa Nhược Quân không hề biết đâu."

 

Tôi thực sự không biết.

 

Một người lại có sở thích bí mật như vậy, có một mặt không ai hay. Hóa ra, sau bóng tối còn có bóng tối, có vực sâu, có vũng lầy.

 

Sau lạnh giá, còn có lạnh buốt đến tận xương.

 

Chu Dịch cũng hơi thở không ổn định: "Nhược Quân không cần biết, hạng người thấp kém như cô không phải không thể thiếu được."

 

"Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo." Trương Mộng Nghi cười lạnh, "Nếu anh không yêu tôi, sao lại che giấu việc tôi gian lận? Anh rõ ràng biết kẻ đánh Hứa Nhược Quân là ai, nhưng lại không truy cứu?"

 

Cô ta tiếp tục tung đòn: "Anh nghĩ phủ nhận tôi thì có thể làm sạch bản thân sao? Anh đúng là đang nằm mơ."

 

Tim tôi đập thình thịch, mọi giác quan đều tập trung vào trái tim.

 

Nhịp đập quá mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể hoàn toàn không động đậy.

 

Chu Dịch không nói một lời.

 

Giày cao gót của Trương Mộng Nghi lại di chuyển, phát ra âm thanh sắc nhọn trong căn phòng bệnh yên tĩnh.

 

Cô ta bước đến trước mặt Chu Dịch, anh phát ra một tiếng rên khẽ.

 

Tiếng khóa kéo được kéo xuống, âm thanh vừa nhỏ lại vừa rõ ràng.

 

Tiếng túi xách của Trương Mộng Nghi rơi xuống đất, tiếng quần áo bị xé rách, và tiếng của đôi nam nữ hòa quyện vào nhau.

 

Chiếc ghế dành cho người chăm sóc trong phòng bệnh không lớn, đã cũ, phát ra những tiếng cọt kẹt liên tục, nhưng điều đó lại tăng thêm phần thú vị cho tình cảnh.

 

Khi tình cảm dâng trào, Trương Mộng Nghi lại cất tiếng: “Nói đi, anh có thích không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-thay-chong-bi-thuong-chong-ngoai-tinh-voi-doi-thu-cua-toi/2.html.]

“Thích.” Giọng người đàn ông khàn đến mức không nhận ra.

 

“Nói rằng anh sẵn sàng c.h.ế.t vì tôi.” Người phụ nữ ra lệnh.

 

Người đàn ông không lên tiếng.

 

“Vậy thì tôi không tiếp tục nữa.”

 

“Tôi sẵn sàng c.h.ế.t vì em.”

 

“Hừ, vậy mới đúng.”

 

Đúng lúc quan trọng, khi người đàn ông thốt lên tiếng kêu thì cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở.

 

Cả hai luống cuống dọn dẹp mọi thứ.

 

Áo quần xộc xệch là điều không thể che giấu được. Điều đó đã là không thể phủ nhận.

 

Không khí tràn đầy mùi mệt mỏi và uế tạp cũng không thể che giấu.

 

Bất kỳ y tá nào vào cũng sẽ hiểu ngay.

 

Giọng nói dứt khoát của y tá Tiểu Tôn vang lên: “Người nhà của Hứa Nhược Quân, ông Chu Dịch đúng không, làm ơn đi theo tôi.”

 

Chu Dịch rời khỏi phòng bệnh, theo y tá đi ra ngoài.

 

Chỉ còn lại Trương Mộng Nghi, cô từ tốn chỉnh lại quần áo.

 

Một lát sau, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó và bước đến bên tôi.

 

Cô thì thầm vào tai tôi như thể rất thân thiết:

 

“Cô dám coi thường tôi, gọi tôi là chó đạo văn. Cô có biết rằng được tôi đạo văn là một niềm vinh dự cho cô không?

 

“Người mà tôi có thể đạo văn thì nhiều vô kể. Vì sao tôi chọn cô? Bởi vì tôi hướng đến Chu Dịch. Sử dụng ý tưởng của cô chỉ là tiện tay mà thôi.

 

“Bây giờ cô nằm xuống rồi, Chu Dịch là của tôi. Ngay cả công ty của cô cũng nằm trong tay tôi.

 

“Thực ra tôi chẳng hứng thú với công ty của cô. Dựa vào tài năng của tôi, mở một công ty dễ như trở bàn tay.

 

“Tôi chỉ thích Chu Dịch. Cô nghe rõ chưa? Tôi chỉ thích anh ấy. Từ hồi đại học, tôi đã thích anh ấy. Anh ấy vốn đã sắp đồng ý với tôi, nhưng lại gặp cô.”

 

Trương Mộng Nghi thở ra một hơi nhẹ nhàng, cảm thấy mệt, liền ngồi phịch xuống ghế: “May mà cô đủ ngốc, chuyện này mới còn đường chuyển biến.

 

“Hà.” Cô lại cười sảng khoái, “Cô nói xem, sao cô lại ngốc thế nhỉ, vì một người đàn ông mà chắn dao? Chuyện đó tôi cũng không làm nổi, mà cô lại làm được. Không ngờ đấy. Ha ha ha…

 

“Cô có biết ai đã đánh cô đến mức như thế này không? Dù cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được đâu…

 

“Ài, sao tôi lại có cảm giác cô có thể nghe được nhỉ…”

 

 

Loading...