Tôi Ôm Chặt Đùi Mẹ Kế Độc Ác - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-22 06:32:11
Lượt xem: 41
Ba tôi mới cưới một người vợ cách đây không lâu.
Tôi trốn trong bóng tối nhìn người mẹ kế mới khéo cười duyên dáng, rạng rỡ kiều diễm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ba tôi lại cưới bà ta.
Mặc dù nghe nói bà ta khắc c.h.ế.t hai đời chồng trước cũng vẫn cưới.
Chỉ vì gương mặt này cũng đáng giá rồi.
Những người đàn ông đó đều nghĩ mình là người chiến thắng khi ôm được mỹ nhân về.
Rất không may, tất cả bọn họ đều đã c.h.ế.t hết rồi.
Ba tôi lại càng thê thảm hơn, kết hôn chưa đầy hai tháng đã c.h.ế.t hẳn.
Cũng có người nghi ngờ là do mẹ kế tôi giở trò, nhưng không tìm thấy chút chứng cứ nào.
Họ chỉ có thể nghĩ đến những chuyện huyền học.
Nói rằng mẹ kế tôi quá độc, số mệnh mang sát khí, ai đụng vào là chết.
Ngày ba tôi mất, đã có không ít phụ nữ dẫn con đến nhà đòi tài sản.
Mẹ kế tôi dù sao cũng là quán quân trạch đấu đã đánh bại những người này, khai hỏa toàn lực.
"Chú Vương, ném mấy thứ dơ bẩn này ra ngoài cho tôi!"
Cắt đứt tiền tài chẳng khác nào g.i.ế.c cha mẹ, những người đó sao có thể chịu bỏ qua.
Mẹ kế trông có vẻ yếu đuối, nhưng miệng lại không tha ai, bà ta bê hộp tro cốt của ba tôi ra.
"Ôi chao, đã cháy thành tro rồi, giám định ADN không làm được đâu, nhưng mà, mấy người có thể xuống dưới tìm ông ấy mà."
Mấy người phụ nữ khóc òa lên: "Cô có còn là người không, t.h.i t.h.ể Lương Bình còn chưa nguội, cô đã đem đi hỏa táng rồi."
Mẹ kế tôi mỉm cười nói: "Tôi sờ rồi, nguội rồi mà, nguội ngắt rồi."
Nụ cười này, tôi thấy rợn người, lặng lẽ dịch ra xa một chút.
Cuối cùng, những người phụ nữ và lũ trẻ khóc lóc ầm ĩ bị vệ sĩ kéo đi.
Mẹ kế thảnh thơi nằm trên ghế sô pha, vui vẻ rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-om-chat-dui-me-ke-doc-ac/chuong-1.html.]
"Phát tài rồi, số tiền này cả đời bà đây cũng không tiêu hết."
"Tiếc là lại có thêm một cục nợ."
Tôi thấy bà ta vừa cười vừa rầu rĩ, hoàn toàn không dám hó hé tiếng nào.
Hình như bà ta ghét bỏ tôi là một gánh nặng.
Sau này tôi sẽ không có nhà sao?
May mà từ khi mẹ mất, có cậu thương tôi.
Hôm qua cậu còn nói sẽ đưa tôi đi.
Không lâu sau, cậu mợ tôi đến.
Mợ tôi khóc suốt đường đến, mắt đỏ hoe:
"Niệm Niệm, sao ba mẹ con lại đi sớm vậy chứ?"
"Đáng thương cho một đứa con gái như Niệm Niệm, không còn ba mẹ, sau này phải làm sao đây."
Cậu xoa đầu tôi, đau lòng nói: "Đứa bé đáng thương, sau này theo cậu mợ đi."
Hai người họ nhìn tôi với vẻ chân thành.
Tôi lén liếc nhìn mẹ kế, bà ta dường như không muốn giữ tôi lại.
Mọi người đều nói mẹ kế rất xấu, tôi lại không cảm thấy vậy.
Bà ta chỉ đối xử với tôi như một người xa lạ thôi, giống như ba vậy.
Cán cân trong lòng tôi dần nghiêng về phía cậu, đúng lúc tôi định mở miệng thì.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng bình luận chạy.
[Nhanh vậy đã bắt đầu vào kịch bản rồi sao? Nữ chính sắp bị họ hàng đón về hành hạ rồi, hóng quá đi.]
[Họ hàng này lòng dạ đen tối lắm, sau khi lấy được tiền, còn muốn bán nữ chính vào trong núi sâu.]
[Có gì đâu, những đau khổ lúc nhỏ, sau này nam chính sẽ dùng tình yêu để bù đắp cho cô ấy, tiểu bạch hoa lớn lên trong nghịch cảnh, khi trưởng thành gặp được cứu rỗi của đời mình, kswl!]
Mỗi bước mỗi xa
[Bà mẹ kế độc ác này trông cũng chẳng phải người tốt lành gì, chắc ước gì vứt bỏ nữ chính càng xa càng tốt.]