TÔI LÀ THIÊN KIM GIẢ - 01

Cập nhật lúc: 2025-04-06 11:07:40
Lượt xem: 154

Tôi là thiên kim giả. 

 

Theo lẽ thường, tôi sẽ làm đủ trò quậy phá, bị mọi người ghét bỏ. 

 

Nhưng ngay khi tôi nảy sinh ý định làm điều xấu, thiên kim thật tự xưng là đến để cứu rỗi tôi đã ngăn cản: "Em gái, em cũng không muốn trở thành như trong sách đúng không?"

 

Tôi bật cười. Loại người vô phương cứu chữa như tôi, căn bản không cần ai cứu rỗi cả. Tôi hung hăng cắn chị ta một cái: "Biến đi!"

 

Kết quả là chị ấy khóc, tôi hoảng sợ.

 

@渐进立远

 

Edit: Meo

 

1.

 

Tôi nhặt được một cuốn tiểu thuyết. 

 

Nội dung miêu tả về tôi, một thiên kim giả mạo, chiếm đoạt vị trí của người khác. 

 

Tôi quậy phá lung tung, bị mọi người ghét bỏ. 

 

Cuối cùng, tôi bị đánh gãy chân, đuổi ra khỏi nhà, c.h.ế.t cóng trên đường phố khi trời âm ba mươi độ.

 

Lúc đầu tôi không tin, nhưng rồi từng chi tiết trong truyện lại xảy ra y hệt.

 

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi ngủ gục trên bàn học sau giờ tan trường, lớp phó học tập tức giận chạy đến, tát mạnh vào đầu tôi. 

 

Sức mạnh quá lớn khiến tôi choáng váng tỉnh giấc. 

 

Cô ta cùng với lớp trưởng và một đám học sinh khác vây tôi lại. 

 

Cô ta vừa khóc vừa chỉ vào tôi: "Lớp trưởng, chính là cô ta! Chính là cô gái này, không học hành tử tế, đã ăn cắp điện thoại của tôi!"

 

Vo ve vo ve như cả đàn muỗi! 

 

Tôi chẳng buồn mở mắt, "Tôi không lấy trộm điện thoại của cô, đừng làm phiền tôi ngủ."

 

Cô ta cố chấp kéo tôi dậy, "Rõ ràng là cô! Mẹ tôi mua cho tôi chiếc điện thoại iPhone đời mới nhất, để trên bàn học, đi ăn cơm một lát là không thấy đâu!"

 

"Ai mà không biết nhà cô nghèo, chẳng bao giờ ăn trưa, trưa nào cũng chỉ có một mình cô ở trong lớp!"

 

Tôi không ăn trưa không phải vì nhà nghèo, mà là tôi không có thói quen ăn trưa, nhưng tôi không muốn giải thích nhiều.

 

Tôi chỉ vào camera trên đầu, nhếch mép, "Có việc gì thì xem camera. Có bằng chứng thì đến tìm tôi!"

 

Lớp phó học tập tức giận, cái đuôi ngựa trên đầu cô ta cứ rung lên bần bật, "Cô có thái độ gì vậy! Chắc chắn bằng chứng đang ở trên người cô! Có điện thoại của tôi hay không, cô để tôi lục soát là biết!"

 

Xung quanh vang lên những tiếng xì xào: "Đúng vậy, cô cởi đồ ra trước mặt chúng tôi, để chúng tôi kiểm tra là biết..."

 

"Yên tâm, thân hình cô tệ như vậy, chúng tôi cũng không có hứng thú chiếm hời của cô đâu... hehe..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-la-thien-kim-gia-dpuv/01.html.]

Tôi lạnh lùng, "Sao lại lục soát người tôi?"

 

Các bạn học sinh thì thầm to nhỏ: "Chắc chắn là cô ta lấy trộm rồi, nếu không phải cô ta lấy trộm thì tại sao cô ta không dám cởi đồ?"

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

 

"Nhìn dáng vẻ của cô ta là biết là một con nghèo kiết xác rồi, muốn mua iPhone nhưng không có tiền nên đi trộm thôi!"

 

"Tôi cá là cô ta, nếu không phải cô ta thì tôi sẽ đứng ngược ăn đất, lần trước tôi còn thấy cô ta vì mười đồng mà..."

 

"Vì mười đồng mà sao? Nói rõ đi..."

 

...

 

Những ánh mắt khinh thường, ghê tởm, khinh bỉ dồn dập đổ xuống người tôi. 

 

2.

 

Tôi nhìn lớp trưởng, người này bình thường đối với tôi cũng khá tốt, thản nhiên hỏi: "Lớp trưởng, trong lớp có bạn học vu khống, thì xử lý thế nào?"

 

Cậu ta không những không giữ lập trường công bằng của một lớp trưởng, mà còn nhìn mặt tôi với vẻ khó chịu, cau mày lùi lại.

 

Như thể tôi là thứ ô uế, sợ bị dính dáng đến tôi, cậu ta buông một câu: "Chưa chắc đã là vu khống."

 

Tôi không thể tin được mà nhìn cậu ta: "Cậu nói gì vậy? Lớp trưởng không phải đã kèm cặp cho tôi, một học sinh kém cỏi như tôi, nhà tôi có giàu hay không, tôi có đến nỗi phải đi ăn cắp cái điện thoại rác rưởi của cô ta không, cậu là người rõ nhất chứ!"

 

Khuôn mặt lớp trưởng tái mét.

 

Cậu ta biết tôi là tiểu thư nhà họ Tống, căn bản không thèm cái điện thoại iPhone đời mới đó.

 

Nhưng cậu ta do dự một chút, rồi nhanh chóng lộ ra vẻ đắc ý, tuyên bố với mọi người: "Bạn học Tống Kiều Kiều chắc chắn sẽ không vì nghèo mà đi ăn cắp điện thoại của lớp phó học tập."

 

Câu nói chuyển hướng, kết tội tôi: "Tôi đoán là vì ghen tị."

 

Ánh mắt đắc thắng của cậu ta liếc nhìn tôi, rồi lại giả vờ thờ ơ, trước mặt các bạn học sinh, khinh thường cúi đầu nhìn tôi: "Tống Kiều Kiều, cô thích tôi, thấy tôi thân thiết với lớp phó học tập, nên đã ăn cắp điện thoại của cô ta để trả thù đúng không?"

 

Trong khoảnh khắc nhìn nhau, tôi đột ngột cúi đầu xuống.

 

Tôi cảm thấy bối rối vì những suy nghĩ ngây thơ và bẩn thỉu trước đây của mình.

 

Tôi thừa nhận, tôi từng có tình cảm với cậu ta.

 

Mặc dù tôi là tiểu thư nhà họ Tống, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhận được một chút tình yêu thương nào từ bố mẹ.

 

Họ đối xử với tôi như một vật vô tri vô giác.

 

Mười tám năm qua, tôi u uất, quái dị, cô độc, trái ngược với tất cả mọi người.

 

Tôi bị mọi người ghét bỏ.

 

Bạn học ghét tôi, gia đình bỏ rơi tôi.

 

Chỉ có cậu ta, cười ấm áp, chủ động đề nghị kèm cặp tôi học bài, là người đầu tiên mang đến sự ấm áp cho tôi, không thể phủ nhận, tôi từng có tình cảm với cậu ta.

 

Loading...