Các bác các thím vội vàng lao tới can ngăn, nhưng thím Triệu vẫn không ngừng chửi rủa: "Đồ con hoang, con đ* nhỏ, hầu hạ mày ăn sung mặc sướng bao nhiêu năm, đồ vô ơn nuôi mãi không thân…"
Dưới ánh trăng mờ ảo, Sa Sa vịn vào gốc cây long não bên đường, cúi đầu không nói một lời.
Cô ấy sắp sụp đổ rồi. Và tôi cũng vậy.
Mẹ túm chặt lấy tôi, quát: "Ai cho mày nhận đồ của người khác hả? Tao để mày thiếu ăn hay thiếu mặc à? Để cái váy ở đâu rồi, theo tao về nhà lấy ngay!"
Khi chúng tôi đi ngang qua Sa Sa, cô ấy vươn tay kéo tôi lại. Bàn tay cô gầy guộc và lạnh buốt, cả người thoang thoảng mùi m.á.u tươi. Dù không nói một lời, tôi hiểu rằng cô ấy không muốn tôi trả lại chiếc váy.
Mẹ kéo tôi mạnh hơn. Bị giằng co từ hai phía, tôi đau đến nhíu mày. Cuối cùng, Sa Sa buông lỏng tay.
Về đến nhà, mẹ lục dưới gầm giường, lôi chiếc váy ra. Tôi ôm chặt lấy nó không chịu buông.
"Đây là Sa Sa tặng con mà!"
"Mẹ ơi, mẹ đưa tiền váy cho thím Triệu được không? Sau này con sẽ nghe lời, con sẽ dành dụm tiền trả lại cho mẹ."
"Anh muốn gì mẹ cũng mua cho, tại sao con chỉ muốn có một thứ này thôi cũng không được!"
Mẹ rất tức giận: "Mày có nghe thấy người ta đang xì xào về mày, về mẹ thế nào không? Mặt mũi của mẹ sắp bị mày ném đi hết rồi, mày còn giữ cái thứ của nợ này làm gì!"
Mắt mẹ đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Nhà ngoại ở xa, các cô các bác của mày đều coi thường mẹ. Đám đàn bà trong làng thì nói xấu sau lưng, bây giờ ngay cả mày cũng muốn đối xử với mẹ như thế này sao…"
Mẹ rất khỏe, cuối cùng chiếc váy vẫn bị mẹ giật lấy. Bà hùng hổ quay lại bờ ao, ném nó thẳng vào mặt thím Triệu.
"Mang về đi! Hiểu Hà nhà tôi nếu muốn mặc váy, tôi sẽ tự mua cho nó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-duoc-nhat-ve-tu-thung-rac/5.html.]
Thím Triệu cười khẩy: "Xời, chỉ giỏi võ mồm, bao nhiêu năm rồi tôi có thấy chị mua cho nó cái nào đâu…"
Sáng sớm hôm sau, mẹ ra chợ huyện mua cho tôi một chiếc váy mới, còn đắt hơn cả chiếc Sa Sa tặng. Mẹ bảo tôi mặc vào rồi ra ngoài chơi, nhất định phải để cho thím Triệu thấy.
Chiếc váy ấy hơi dài, gần chạm đến mắt cá chân tôi. Phần nách cũng rộng đến mức gió có thể lùa vào.
Mẹ nói: "Váy này hai mươi lăm tệ, đương nhiên phải mua to một chút, như thế mới mặc được mấy năm."
"Mày ầm ĩ đòi váy, giờ mẹ mua cho mày rồi đấy. Sau này không được nói mẹ thiên vị anh mày nữa đâu."
Tôi cuối cùng cũng có được chiếc váy mà mình từng tha thiết mơ ước. Ai cũng khen đẹp, ngay cả Sa Sa cũng nói vậy.
Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào.
Chiếc váy đó tôi chỉ mặc đúng một lần. Sau khi giặt sạch, tôi gấp nó gọn gàng cất vào trong tủ. Mãi đến năm học cấp hai, tôi mới lôi ra ướm thử. Chiếc váy rộng như trang phục sân khấu ngày nào, giờ chỉ khó khăn lắm mới dài đến đùi, không thể mặc được nữa.
Sau sinh nhật mười tuổi, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi bắt đầu công khai chơi cùng Sa Sa. Tôi dám tranh giành đùi gà với anh trai, dám cãi nhau tay đôi và ăn vạ với bố mẹ để giành lấy những thứ mình muốn. Tôi đỏ mặt tía tai chỉ trích họ thiên vị. Khi bố cầm chổi định đánh, tôi chân trần vừa khóc vừa khẳng định mình không sai, vừa chạy thẳng ra khỏi nhà.
Mẹ thường thở dài: "Mày bị ma nhập rồi à?"
"Trước kia mày ngoan như thế, đều tại suốt ngày chơi với con Sa Sa, nó dạy hư mày rồi."
Sa Sa hỏi tôi: "Em cãi nhau với bố mẹ suốt thế, có ích gì không?"
Thật ra, tác dụng cũng không lớn lắm.
Người ta thường nói, trẻ con biết khóc thì mới có sữa bú. Nhưng tiền đề là mẹ bạn phải yêu thương bạn đủ nhiều. Nếu phần tình thương dành cho bạn chỉ có một chút ít ỏi, thì dù bạn có khóc cạn nước mắt, cũng chỉ có thể đổi lấy thêm một viên kẹo mà thôi.
Nhưng cuộc sống vốn phức tạp, và nhân tính chưa bao giờ được phân định rạch ròi trắng đen.