Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi được nhặt về từ thùng rác - 15

Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:58:29
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc đó, tôi và Sa Sa đã hẹn mỗi tháng vào lúc bốn giờ chiều thứ Bảy cuối cùng, chúng tôi sẽ lên mạng trò chuyện với nhau một tiếng. Sau khi tôi liên tục nhắc đến Tiểu An, Sa Sa đột nhiên im lặng. Tôi rất lo lắng: [Chị sao thế?]

[Chị hơi ghen tị, em với cô ấy thật thân thiết.]

[Nhưng trong lòng em, chị mới là người quan trọng nhất!] Tôi vội vàng gõ chữ, [Em còn kể về chị với Tiểu An. Tiểu An bảo thực ra chị có thể vừa làm vừa học, sau này thi đại học với tư cách là người đã đi làm, cô ấy có một người chị họ đã làm như thế.]

[Chị đã đi làm mấy năm, quên hết kiến thức từ lâu rồi.]

Tôi khuyên cô ấy: [Nhưng chị thông minh như vậy, em thấy chị có thể làm được.]

[Đến lúc đó em thi đỗ đại học, có thể làm thêm để nuôi chị đi học lại.]

[Để sau hẵng nói, trước hết em phải lo việc học của mình cho tốt đã.]

Trước khi tắt máy, Sa Sa nói: [Hiểu Hà, thực ra chị rất vui.]

[Hả?]

[Chị vui vì em đã có thêm bạn mới, vui vì em không phải cô độc một mình khi học cấp ba. Cố gắng lên nhé, Hiểu Hà.]

Dù Sa Sa nói cô ấy không thể chuyên tâm được, tôi vẫn tìm cách nhờ các anh chị học khóa trên đã tốt nghiệp để gom đủ cả bộ sách giáo khoa cấp ba và sách bài tập các loại, rồi gửi qua bưu điện cho cô ấy.

Chẳng bao lâu sau cuộc trò chuyện này, điểm thi đại học của anh trai tôi đã có. Anh còn thiếu sáu điểm nữa thì mới đủ điểm vào một trường đại học loại hai. Cuối cùng, anh chỉ có thể học một trường đại học loại ba. Mẹ cân nhắc mãi, vẫn muốn để anh học lại thêm một năm nữa. Nhưng anh trai nói học lại quá áp lực, nếu phải học lại thì anh thà đi làm thuê còn hơn.

Cuối cùng, anh đăng ký vào một trường đại học loại ba, học phí một năm lên tới hơn mười ngàn tệ. Nhưng bố mẹ vẫn quyết định để anh đi.

“Anh mày từ nhỏ thể trạng đã yếu, không đi học chẳng lẽ lại ở nhà trồng trọt à?”

“Chỉ có đi học thì sau này mới có thể ngồi trong văn phòng, cuộc sống mới dễ dàng hơn một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-duoc-nhat-ve-tu-thung-rac/15.html.]

Học phí và chi phí sinh hoạt là một gánh nặng không nhỏ. Mẹ lại tính toán đến tôi: “Hiểu Hà, gánh nặng của bố mẹ nặng quá rồi, hay là mày bỏ học đi?”

Tôi lạnh lùng nhìn mẹ: “Một tháng một trăm tệ tiền sinh hoạt, gánh nặng này nặng đến thế sao? Vậy thì bố mẹ cũng đừng cho con một trăm tệ này nữa, con không thiếu miếng cơm này đâu!”

“Trái tim của bố mẹ sắp lệch đến tận đâu rồi?”

“Bố mẹ làm mùng một thì đừng trách con làm ngày rằm, sau này đừng mong con chăm lo cho hai người khi về già.”

Bố tôi thẹn quá hóa giận, định đánh tôi: “Mày nói chuyện với bố mẹ vậy à!”

“Mày là do bố mẹ sinh ra, nuôi nấng. Tao xem mày có dám không lo cho chúng tao khi về già không!”

Tôi không chịu khuất phục: “Anh trai lo bao nhiêu thì con lo bằng một phần mười của anh là được rồi!”

Tôi và bố cãi nhau ầm ĩ, thậm chí còn cầm cả liềm lên chuẩn bị đánh nhau. Mẹ vội chạy ra can ngăn, tách chúng tôi ra. Bà kéo tôi vào bếp, lau nước mắt:

“Mẹ biết là mẹ có lỗi với mày, nhưng thực sự sau này mẹ và bố mày sẽ phải dựa vào anh mày.”

“Mày nhìn xem, nhà nào trong làng cũng đều đỡ đần con trai.”

“Dù thế nào đi nữa, ít nhất bố mẹ cũng không ngăn cản mày đi học, không tìm bừa một người để gả mày đi rồi thu tiền sính lễ.”

“Sau này dù bố mẹ có khó khăn đến đâu, mỗi tháng vẫn sẽ cố gắng dành ra hai trăm tệ phí sinh hoạt cho mày, biết không?”

Kẻ đáng ghét cũng có những nỗi niềm đáng thương. Mấy năm nay mẹ làm lụng thật sự vất vả, tóc đã bạc đi nhiều. Gấu tay áo của mẹ đã sờn chỉ, túi áo khoác ngoài cũng đã rách toác. Chỗ đó màu sắc đậm hơn hẳn những chỗ khác. Lưng của bố tôi cũng đã còng đi nhiều. Để tiết kiệm tiền, loại t.h.u.ố.c lá bố hút đã đổi từ Hoà Thiên Hạ sang Tương Tư Điểu.

Cảm giác này thật sự rất khó tả. Bạn biết họ không tốt, biết họ thiên vị. Nhưng bạn cũng biết nỗi khổ của họ, chứng kiến những khó khăn của họ. Bạn muốn yêu thương họ nhưng họ lại luôn khiến bạn tổn thương. Bạn muốn rời xa họ nhưng họ lại dùng một chút yêu thương ít ỏi để níu giữ bạn.

Loading...