Nhưng tôi không muốn.
Gặp phải đồ tồi, thì phải cắt lỗ ngay, chứ không phải chìm đắm với hắn cả đời.
Tôi nhìn bố mẹ, bỗng nhiên nở một nụ cười:
"Không ly hôn à? Được thôi. Vậy hai người đến chăm mẹ chồng giúp con đi.
"Bón cơm, lau người, dọn dẹp vệ sinh cho bà ấy nhé.
"Dù gì, nếu hai người không làm, vợ chồng con sẽ cãi nhau. Cãi nhau thì hôn nhân không hạnh phúc, cuối cùng vẫn sẽ ly hôn thôi!"
Bố mẹ tôi trợn tròn mắt: "Con điên rồi à?"
Tôi lắc đầu: "Không đâu, nhưng đó chính là suy nghĩ của con rể hai người đấy.
"Hai người muốn con cãi nhau với chồng à?"
Bố mẹ tôi ngừng thở trong giây lát.
Tôi bồi thêm một cú chốt hạ:
"À đúng rồi, còn căn nhà này nữa, sang tên cho con luôn đi.
"Tiêu Bắc nói rồi, dù gì sau này tài sản của hai người cũng là của con mà.
"Không sang tên, chồng con không vui đâu. Mà nếu chồng con không vui, bọn con sẽ cãi nhau, rồi cũng ly hôn thôi!"
Bố mẹ tôi cứng họng, chỉ tay vào tôi, nghẹn họng không nói nổi một lời.
"À còn nữa!" Tôi giơ một ngón tay lên.
Bố mẹ tôi gằn giọng: "Lại cái gì nữa?"
Tôi nhếch môi, cười nhạt:
"Hai người nghĩ xem, nhà họ Tiêu tính toán con kỹ lưỡng thế này, liệu có âm thầm mua bảo hiểm cho con hoặc cho hai người không?
"Rồi một ngày nào đó... Bùm!"
"Trời ơi con muốn c.h.ế.t à!!"
Mẹ tôi bật dậy, giật b.ắ.n người.
Bà ấy hoảng hốt nhìn bố tôi, ánh mắt đầy sợ hãi.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, rồi đồng thanh gật đầu mạnh mẽ:
"LY HÔN!!!!!!"
—----------
Sau khi sang tên xe cho bố tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Giải quyết xong bố mẹ tôi, còn lại chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi mở ứng dụng bán đồ cũ, tìm mua một bộ trang sức vàng giả giống hệt bộ vàng cưới của tôi cùng với một chiếc máy ghi âm.
Bộ vàng chỉ có giá 199 tệ, tôi thêm 50 tệ tiền ship hỏa tốc.
Không đến 30 phút, bộ vàng đã được giao đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-duoc-coi-la-nguoi-mot-nha-cung-chia-se-kho-khan/chuong-4.html.]
Ngay sau đó, máy ghi âm cũng đến nơi.
Phải công nhận, bộ vàng giả này khá nặng tay, trông cũng khá giống thật.
Nếu không biết trước là hàng giả, chắc tôi cũng không phân biệt nổi.
Đúng lúc tôi định quay về, tin nhắn của bạn tôi gửi đến.
"Tôi vừa đến bệnh viện đòi nợ. Cả nhà họ Tiêu – từ bố mẹ chồng, chị cả, đến Tiêu Bắc – đã vội vã chạy về nhà."
"Cô ở dưới nhà chờ tôi, đừng lên một mình, chúng ta cùng lên!"
Tôi nhận tin nhắn, đứng chờ dưới nhà.
Khi bạn tôi đến, chúng tôi cùng nhau lên tầng.
Vừa mở cửa, một cái cốc sứ bay thẳng tới!
Tôi phản xạ né ngay, cái cốc đập vào tường, vỡ tan tành.
Tôi ngước mắt lên—cả nhà họ Tiêu đang ngồi ngay ngắn trên sofa, chằm chằm nhìn tôi.
Người ném cốc là mẹ chồng, bà ta nghiến răng, mắt hằn học:
"Âu Lan! Cô còn dám quay về?!"
Tôi chớp mắt: "Tại sao không? Đây là nhà tôi mà!"
Bà ta cười khẩy: "Nhà cô? Căn hộ này đứng tên con gái tôi, từ khi nào thành nhà cô?"
Tôi nhíu mày: "Mẹ nói vậy là sao? Lúc trước chính mẹ bảo căn hộ này là để cho vợ chồng con sống sau khi kết hôn!"
"Mẹ bảo nhà mẹ lo tiền nhà, còn nhà con lo tiền sửa sang. Bố mẹ con đã bỏ hơn 300.000 tệ để sửa nhà này đấy!"
Mẹ chồng tôi liếc tôi một cái, giọng đầy khinh miệt: "Vậy thì sao?"
Tôi cười lạnh: "Không sao cả. Nhưng nếu đây là nhà cưới của con, thì nó phải thuộc về con! Nếu không cho con ở, con kiện các người tội lừa hôn, và đòi lại 300.000 tệ!"
Chị cả bật cười, che miệng giả vờ ngạc nhiên:
"Ôi trời, em dâu, em nói gì vậy? Em kết hôn với Tiêu Bắc, chứ có cưới chị đâu!"
"Mẹ chị có nói đây là nhà cưới của em, cũng đúng thôi—vì hai đứa đã kết hôn trong căn nhà này! Nhưng làm gì có chuyện chúng tôi lừa em chứ?
"Dù sao, sổ đỏ đứng tên chị, em muốn giành nhà của chị à? Đạo đức của em để đâu thế?"
Tôi giả vờ tức đến không nói nên lời, một lúc sau mới lắp bắp:
"Vậy còn vàng cưới? Nhà các người dùng trang sức của chị hai để làm của hồi môn, rồi sau đám cưới thu lại, bảo là chỉ cho tôi đeo một lúc? Không được! Mấy người phải mua lại vàng cho tôi!"
Mẹ chồng tôi không nói gì, nhưng chị hai khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi:
"Mấy món vàng đó vốn là của chị! Chỉ cho em mượn đeo cho đẹp mặt thôi, em tưởng là của mình chắc?"
"Hừ, đúng là đồ mặt dày!"
Tôi siết chặt máy ghi âm trong tay, hạ giọng nói:
"Được lắm! Vậy còn 188.000 tệ mà Tiêu Bắc mượn chị ba trước đám cưới thì sao? Cũng là cái bẫy để bắt tôi trả nợ thay đúng không?"
Tiêu Bắc tức giận lao tới:
"Cái gì mà bẫy? Bất kể ai vay tiền, đó đều là nợ chung của vợ chồng! Em không biết luật sao?"