Hôm làm thủ tục ly hôn, Bạch Băng Ngọc khăng khăng đòi đi cùng tôi, nói rằng muốn chân thành nói lời xin lỗi với Thẩm Mạn.
Tôi hơi lưỡng lự:
“Lỡ như cô ấy làm gì quá đáng với em thì sao...”
Cô ấy cười khổ:
“Vậy thì càng tốt, xem như em trả nợ cho cô ấy.”
Chúng tôi đến Ủy ban dân sự sớm mười phút. Bạch Băng Ngọc nắm tay tôi, hai người cùng động viên nhau.
Lúc Thẩm Mạn bước vào, tôi suýt không nhận ra cô ấy.
Khác hẳn với dáng vẻ mộc mạc ngày thường, hôm nay cô mặc áo khoác dạ xanh navy ôm eo, mang giày cao gót, mái tóc dài như lụa buông thẳng đến eo.
Trang điểm nhẹ, làn da vốn đã trắng hồng mịn màng, nay lại càng nổi bật đôi mắt sáng cùng gương mặt sắc nét như vẽ.
Hai tay cô đút túi áo, dáng vẻ điềm tĩnh bước vào.
Cô như mang theo một loại khí chất đặc biệt — ở đâu có cô, nơi đó liền trở nên yên bình, tĩnh lặng.
Ở nhà là thế. Bên ngoài cũng vậy.
Sảnh lớn bỗng nhiên trở nên im lặng, ánh mắt mọi người dồn về phía cô.
Tôi bỗng ngây người, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc mơ hồ nhưng xa vời.
Tôi bước đến gần cô, câu đầu tiên lại là:
“Em biết đi giày cao gót à?”
Cô khựng lại, hiển nhiên không ngờ tôi lại hỏi câu như thế.
“Ừm.”
“Trước giờ chưa từng thấy em đi.”
Cô hơi nhíu mày, rồi vẫn nhẹ nhàng đáp:
“Hôm nay tôi có việc.”
Tôi định hỏi việc gì thì Bạch Băng Ngọc bước đến.
Cô thấy Thẩm Mạn, ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm, mỉm cười chào hỏi:
“Chào Thẩm Mạn, hôm nay tôi đến, hy vọng cô không phiền?”
Thẩm Mạn nhìn cô vài giây, khẽ cong môi cười nhạt:
“Giờ thì không phiền nữa rồi.”
Nghe câu đó, tôi không hiểu sao lại thấy bực bội, liền gắt giọng:
“Đây là nơi công cộng, đừng có như trước đây mà lại khóc lóc làm loạn!”
Tôi không oan cho cô.
Hai năm trời tranh chấp ly hôn, cô thật sự đã từng khóc, từng làm loạn. Nhưng phần lớn thời gian, cô chỉ đỏ hoe mắt, nhìn tôi rồi nói mấy câu mơ hồ:
“Diệp Xuyên, anh yêu em, chỉ là anh đã quên mất.”
“Diệp Xuyên, em nên làm gì với anh đây…”
“Diệp Xuyên, em không chịu nổi nữa rồi… anh đừng trách em nhé…”
Chúng tôi từng thật lòng yêu nhau, nhưng tôi thực sự đã đổi thay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-da-quen-mat-dang-ve-cua-nguoi-toi-yeu/4.html.]
Về sau, tôi càng lúc càng mất kiên nhẫn:
“Thẩm Mạn, chuyện đã qua rồi. Em nên chấp nhận thực tế, con người sẽ thay đổi.”
Lúc này, Thẩm Mạn khẽ cụp mi mắt, mỉm cười:
“Đi làm thủ tục thôi.”
Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Nhân viên nói sau một tháng “thời gian suy nghĩ”, quay lại nhận giấy ly hôn.
Ra đến cửa, Bạch Băng Ngọc lấy hết can đảm, chân thành nói với Thẩm Mạn:
“Thật ra hôm nay tôi đến là để nói một lời xin lỗi. Tôi và anh Xuyên… suy cho cùng là do số phận, chẳng ai có thể kiểm soát được…”
Thẩm Mạn mỉm cười, liếc nhìn chiếc túi trên tay Bạch Băng Ngọc:
“Chị chắc không phải đến để cho tôi xem cái túi đó chứ?”
Hai người phụ nữ lặng im nhìn nhau, giữa khung cảnh lá rơi cuối thu.
Bạch Băng Ngọc mỉm cười.
Tôi không hiểu họ đang nói gì, liền nhìn kỹ chiếc túi — quai xách có buộc một chiếc khăn lụa.
Trông… quen quen…
Tôi chợt nhớ ra.
Đó là chiếc túi tôi tặng Bạch Băng Ngọc nửa năm trước, giá rất đắt, tương đương với một căn nhà bình dân.
Lúc ấy, cô hớn hở ôm tôi hôn, thì Thẩm Mạn gọi tới, dịu dàng bảo hôm đó là sinh nhật cô, hỏi tôi về nhà ăn cơm.
Tôi thấy áy náy. Bạch Băng Ngọc lại rộng lượng nói:
“Ly hôn trong hòa thuận tốt cho việc công ty lên sàn, anh đừng bướng bỉnh.”
Cô cười, tháo chiếc khăn lụa trên túi xuống:
“Khăn của hãng này cũng đắt lắm đấy. Anh mang tặng cô ấy làm quà sinh nhật đi, đỡ mất công ra ngoài mua. Lúc khác em ra mua cái khác là được.”
Tôi nhớ, hôm đó Thẩm Mạn vui lắm, đôi mắt long lanh như hươu con, cứ thử khăn mãi không chán.
Còn bây giờ, ánh mắt cô lạnh nhạt lướt qua chiếc khăn lụa mới buộc trên túi kia — rồi lạnh nhạt dời đi.
—----
Tôi… không biết mình bị làm sao nữa.
Từ sau khi Thẩm Mạn đồng ý ly hôn, những ký ức từng bị tôi lãng quên hoặc cho là không quan trọng, cứ liên tục ập về bất ngờ.
Tôi nghĩ, con người luôn hoài niệm — có lẽ não bộ đang giúp tôi tách biệt với quá khứ.
Tôi đưa Bạch Băng Ngọc về nhà bố mẹ.
Cô rất biết điều, mua rất nhiều quà tặng đắt tiền. Nhưng bố mẹ tôi thì lạnh nhạt thấy rõ.
Họ từ đầu đã phản đối mạnh mẽ việc tôi ly hôn với Thẩm Mạn.
Có lần tranh cãi đến đỉnh điểm, bố tôi chỉ thẳng mặt tôi, gào lên:
“Ngu xuẩn! Thứ mà con đánh đổi cả mạng sống mới có được, con lại không biết trân trọng. Con có biết người ta đã vì con mà hy sinh những gì không? Rồi sẽ đến lúc con hối hận!”
“Im đi!”
Mẹ tôi hét lớn ngăn bố lại, nước mắt ràn rụa:
“Ông còn muốn nó quay lại như trước kia nữa sao...”