Ai đó ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi rời mắt khỏi bầu trời, quay sang — là Bạch Băng Ngọc.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa:
"Xuyên, hắn bị bắt rồi. Em đích thân đi tố cáo. Anh sẽ không phải chịu thêm đau khổ nào vì em nữa. Đứa bé trong bụng cũng khỏe mạnh. Bác sĩ nói nó rất cứng cáp. Chỉ vài tháng nữa thôi, chúng ta sẽ cùng chào đón đứa con của mình—"
"Phá thai đi."
Cô ấy ngẩn người một lúc: "Anh nói gì cơ?"
Tôi lạnh nhạt lên tiếng:
"Phá bỏ đứa bé. Rời khỏi ngôi nhà đó."
Mắt cô ấy mở to, đầy kinh ngạc.
"Xuyên, anh có biết mình đang nói gì không!"
Tôi cảm thấy buồn nôn.
Quay mặt đi, không nhìn cô ấy nữa:
"Túi xách và trang sức tôi tặng em, để lại hết. Không được mang đi một món nào. Thẩm Mạn nói cô ấy muốn lấy lại."
"Căn nhà, em phải dọn ra. Công ty, em tự xin nghỉ việc. Còn số tiền tôi chuyển khoản trong mấy năm nay, tổng cộng cũng phải sáu, bảy triệu — Thẩm Mạn nói, cô ấy muốn lấy lại tất cả. Nên tốt nhất em nên tự hoàn trả, nếu không… tôi sẽ dùng biện pháp pháp lý để đòi lại."
Bạch Băng Ngọc "bật dậy", hai mắt trợn trừng.
"Anh điên rồi, anh điên rồi!
"Nhất định bọn họ đã cho anh uống thuốc mê gì đó, anh không còn là Diệp Xuyên yêu em nữa rồi!"
"Yêu cô ấy?"
Tôi thấy bi thương khôn cùng, khẽ nhắm mắt lại, bình thản nói một chữ:
"Cút."
Cô ấy run rẩy, hét lên một tiếng, lảo đảo bỏ chạy.
—--
Bản dịch thuộc về Chuồng nhỏ của Hoài,
—----
Tôi đứng dưới căn nhà từng là của mình.
Cứng đờ như tượng đá.
Thẩm Mạn dắt tay Hoan Hoan đi tới, vừa đi vừa cười nói.
Khi thấy tôi, bước chân họ chậm lại.
Vẻ tươi vui biến mất.
Thẩm Mạn không cảm xúc, Hoan Hoan bĩu môi.
Tôi chậm rãi tiến đến, rồi "phịch" một tiếng — quỳ xuống.
Người đi đường nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Hoan Hoan giật mình, buột miệng:
"Ba! Ba làm gì vậy?"
Thẩm Mạn nhíu mày, im lặng nhìn tôi.
Tôi gồng hết sức nói:
"Anh đã nhớ lại tất cả rồi. Thẩm Mạn… xin lỗi em."
Nói xong, trong lòng như có tảng đá chặn lại, tôi không thốt được lời nào nữa.
Vẻ mặt Thẩm Mạn bình tĩnh, không gợn sóng.
"Ồ. Vậy anh muốn gì?"
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đ.â.m vào da thịt, đau đớn khiến tôi cất tiếng được:
"Thẩm Mạn… Anh phải làm gì… thì em và con sẽ không ghét anh nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-da-quen-mat-dang-ve-cua-nguoi-toi-yeu/13.html.]
Cô ấy nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời:
"Chúng tôi không ghét anh."
Tôi ngẩng đầu, toàn thân run lên:
"Thật… thật sao?"
Cô ấy khẽ thở dài, giọng nói trong đêm như có chút thương cảm:
"Diệp Xuyên, chúng tôi chỉ là… không cần anh nữa."
Hoan Hoan cũng nói:
"Ba ơi, con với mẹ đã quyết rồi. Sau này con với mẹ sẽ sống một cuộc sống không có ba."
Tôi nghẹn ngào: "Hoan Hoan, nhưng ba là ba của con mà."
Cô bé gật đầu:
"Ba là ba của con. Nhưng con nghĩ, không có ba cũng rất vui. Con vui, mẹ cũng vui. Con với mẹ đều không cần ba nữa."
Họ nói bằng giọng điệu rất bình thản.
Không có thù hận.
Cũng không có oán trách.
Chỉ là… đã chọn cách rời đi.
Tôi như linh hồn rơi vào vực sâu vô tận.
Thẩm Mạn nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ phiền muộn:
"Diệp Xuyên, nếu anh thật sự thấy hối hận… có thể làm phiền anh, từ giờ đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa?"
Tôi tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, rất lâu sau mới cất lời:
"Được."
Mẹ con họ mỉm cười, dắt tay nhau rời đi.
…
Cô ấy gia nhập dàn nhạc độc lập của sư huynh, cầm đàn trở lại, một lần nữa bước lên sân khấu.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cô ấy rực rỡ đến nghẹt thở.
Phải rồi… cô ấy vốn nên xinh đẹp đến thế.
Ngọc trai bị phủ bụi, là do tôi.
Tôi không mong có thể giành lại Thẩm Mạn.
Vì tôi biết, điều đó là không thể.
Tôi cảm thấy bản thân rất bẩn thỉu, thậm chí bẩn hơn những gã từng nhìn cô ấy bằng ánh mắt thèm khát.
Làm sao tôi còn có thể… chạm vào cô ấy lần nữa?
Tôi chỉ lặng lẽ đứng ở một góc rất xa… rất xa cô ấy.
Từng đêm, từng đêm, đứng dưới tòa nhà nơi từng là tổ ấm của chúng tôi.
Nhìn ánh đèn trong phòng khách bật lên… rồi tắt đi.
Đèn phòng ngủ bật lên… rồi lại tắt.
Tôi đoán xem lúc nào cô ấy đang đọc sách, lúc nào đang kèm Hoan Hoan làm bài, lúc nào bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài chui vào chăn ngủ.
Thỉnh thoảng, tôi thấy bóng dáng cô ấy cúi người tưới cây ngoài ban công — tôi nhìn mà ngẩn ngơ.
Cảnh tượng từng quá đỗi bình thường ấy, giờ đây trong đời tôi như xa tận dải ngân hà.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy bóng dáng cô ấy, chỉ muốn nghe thấy chút âm thanh gió mang đến giống như giọng cô ấy, chỉ muốn âm thầm đo đếm khoảng cách giữa tôi và cô.
Thế là đủ rồi.
Đủ để tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đủ để tôi có thể gặp cô ấy trong mơ.