Xe dừng ở đèn đỏ trước một nhà hát.
Tôi bất ngờ nhìn thấy Thẩm Mạn.
Cô ấy mặc lễ phục lộng lẫy, giày cao gót ánh bạc, mái tóc đen nhánh búi cao, lộ ra chiếc cổ mảnh mai như thiên nga — thanh nhã, kiêu sa đến lạ kỳ.
Cô ấy đang xách váy bước xuống bậc thang.
Cơ thể hơi nghiêng, một người đàn ông cao ráo mặc vest bên cạnh lập tức đỡ eo cô ấy.
Cô quay đầu, rạng rỡ mỉm cười với anh ta.
Người đàn ông cũng nhìn cô với ánh mắt rực sáng.
Tôi bất ngờ mở toang cửa xe, lao ra ngoài.
Đầu óc ong ong, m.á.u như sôi lên, trong mắt và trong lòng tôi chỉ còn lại bàn tay của người đàn ông ấy đang đặt trên eo Thẩm Mạn.
Tôi bước nhanh qua bồn hoa, leo lên bậc thềm. Đúng khoảnh khắc Thẩm Mạn thấy tôi, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, tôi đã giáng thẳng một cú đ.ấ.m vào mặt người đàn ông kia.
Thẩm Mạn hét lên kinh hãi.
Tôi còn định quay sang nói với cô ấy, thì người đàn ông cũng đ.ấ.m trả, lực rất mạnh.
Chúng tôi lao vào đánh nhau, từng cú đ.ấ.m nện thẳng vào nhau, cuối cùng cùng nhau lăn xuống bậc thềm.
Bạch Băng Ngọc cùng nhân viên chạy đến, vội vàng đỡ tôi dậy.
Tôi nhìn thấy Thẩm Mạn chạy ngay đến bên người đàn ông đó, sốt sắng lấy khăn giấy trong túi ra, quỳ xuống bên cạnh anh ta lau vết m.á.u trên khóe miệng.
Cô ấy không hề liếc nhìn tôi lấy một lần.
Mắt tôi đỏ lên, tôi gào lên đầy giận dữ:
"Anh là ai?! Sao dám chạm vào Thẩm Mạn?! Sao dám chạm vào vợ tôi?!"
Bạch Băng Ngọc run rẩy bước tới kéo tay tôi:
"A Xuyên, anh không sao chứ—"
"CÚT!"
Tôi hất mạnh cô ta ra, khiến cô ngã xuống đất, rên lên đau đớn.
Hai nhân viên sững người, không thể tin nổi. Trong công ty, Bạch Băng Ngọc gần như là bà chủ, nhiều lúc còn có tiếng nói hơn cả tôi. Họ không biết nên giúp ai, đành bối rối đứng đó.
"Thẩm Mạn! Anh lại đau đầu rồi! Đau dữ dội, anh cũng bị thương rồi!"
Tôi hét lớn, tim như bị d.a.o cắt.
Thẩm Mạn quay lưng về phía tôi, như không nghe thấy, chỉ cúi đầu hỏi han vết thương của người đàn ông kia.
Người đàn ông cười sảng khoái, nói không sao, rồi liếc tôi một cái đầy mỉa mai.
"Sư huynh, em đưa anh đến bệnh viện, đừng để ảnh hưởng buổi diễn ngày mai."
"Anh không sao! Đừng tưởng anh còn là gã cao kều gầy nhom ngày xưa nhé, mấy năm nay anh chạy bộ 10 cây mỗi ngày, chút thương tích này chẳng là gì!"
Trong màn đêm, hai người họ đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói chuyện, người đàn ông còn khoa trương vung tay vung chân khởi động.
Thẩm Mạn hình như bị anh ta chọc cười, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
"Đồ xấu xa! Ông là đồ xấu xa! Ông dám đánh mẹ tôi , tôi sẽ méc bố tôi , để bố tôi đánh c.h.ế.t ông!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-da-quen-mat-dang-ve-cua-nguoi-toi-yeu/10.html.]
Belle chạy tới, đôi nắm tay nhỏ giáng lên người tôi.
Nét mặt đầy giận dữ, vô cùng tức giận.
Tôi nhìn Bạch Băng Ngọc đang rên rỉ dưới đất, lại nhìn Belle đang đ.ấ.m đá tôi.
Tôi nhắm mắt lại, quay đầu rời đi.
"A Xuyên—"
Phía sau vang lên tiếng hét xé lòng của cô ta.
—--
Bản dịch thuộc về Chuồng nhỏ của Hoài,
—----
Tôi trở về nhà.
Ngôi nhà của tôi và Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn chưa về, Hoan Hoan cũng không có ở nhà.
Trong nhà sạch sẽ, ấm áp, gọn gàng. Ban công tràn ngập màu xanh, tràn đầy sức sống.
Thẩm Mạn thích yên tĩnh, là người hướng nội, tất cả bài trí, đồ dùng trong nhà này đều là cô ấy từng chút một chăm chút sắp xếp.
Đây cũng là nơi cô ấy dành nhiều thời gian nhất trong những năm qua.
Khi tôi đi làm, dù cô ấy còn muốn ngủ nướng, cũng cố gắng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở tiễn tôi ra cửa, rồi lại chui về giường ngủ tiếp. Ngủ đã đời mới dậy bắt đầu ngày mới.
Tôi đi làm về, cô ấy hoặc đang loay hoay trong bếp nấu những món tôi và Hoan Hoan thích, hoặc cười khanh khách với Hoan Hoan mới đi học về, hoặc lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, dưới ánh đèn, đọc sách uống trà.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng… mọi thứ rất bình thường.
Sống với Bạch Băng Ngọc, tôi mới phát hiện cô ấy sống khá cẩu thả. Đồ đạc quần áo toàn là loại đắt đỏ, nhưng chẳng bao giờ chăm chút.
Giày dép ở cửa vứt bừa bãi, đồ lót treo lung tung khắp ghế, trong phòng tắm luôn có khuyên tai rơi, son mở nắp, kem đánh răng bị bóp giữa…
Tôi thật sự không quen.
Nên đã thuê người nấu ăn riêng, thuê thêm giúp việc theo giờ đến dọn dẹp mỗi ngày.
Khi đó tôi nghĩ — "Việc gì dùng tiền giải quyết được thì không phải vấn đề."
Tôi đi loanh quanh khắp nhà như một con ruồi mất phương hướng.
Không biết nên đ.â.m đầu vào đâu.
Bất chợt, tôi thấy một chiếc hộp trắng trong góc nhà.
Tôi nhận ra chiếc hộp này.
Một năm trước, vào giai đoạn tồi tệ nhất khi tôi bị từ chối ly hôn, một lần quay về nhà lấy đồ, tôi bắt gặp Thẩm Mạn đang ngồi xổm dưới đất, nhìn chăm chú vào đồ vật trong hộp, mắt đỏ hoe, như vừa khóc.
Thấy tôi, cô luống cuống đậy nắp hộp lại.
Tôi nghĩ cô lại đang bày trò, chỉ liếc qua lạnh lùng, không nói gì, lấy đồ xong thì đi ngay.
Lúc đó Bạch Băng Ngọc đang đợi tôi dưới lầu, thấy mặt tôi u ám thì cười đùa:
"Tổng giám đốc Diệp không vui à, tiểu nữ tử đành phải cố gắng hầu hạ tối nay thôi!"
Giờ, chiếc hộp ấy bị đặt ở góc tường, phủ đầy bụi, bên cạnh là thùng rác, như thể vừa mới bị moi ra chuẩn bị vứt đi.