Tôi Buông Tay, Anh Ta Lại Níu Kéo, Ha! - 16

Cập nhật lúc: 2025-12-22 16:02:57
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hình như thức trắng đêm, mắt vằn tia máu, quầng mắt cũng thâm .

Ánh mắt lúc rực cháy như ngọn đuốc, sâu thẳm như đại dương, dán chặt lấy cô rời.

Tống Nhã Tuyên cảm thấy tự nhiên, nhưng vẫn tới đặt túi hoa quả lên bàn:

"Cố chính ủy, hôm qua vội quá kịp mua gì, mong đừng chê..."

Nhìn cô, vô vàn ký ức ùa về trong tâm trí Cố Trần Dục.

Anh kìm lòng nắm lấy tay cô, nhưng vẫn cố kìm nén .

Không , Tống Nhã Tuyên lúc mới gặp đầu, thể cô sợ.

Thấy cô mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng vì nắng, lòng Cố Trần Dục mềm nhũn:

"Cảm ơn em, xuống nghỉ ngơi chút ."

Tống Nhã Tuyên liếc cửa, thấy phụ nữ vẻ mới chậm rãi xuống.

"Em... học ở ?"

Cố Trần Dục khẽ hỏi, giọng điệu dò hỏi đầy vẻ thận trọng.

Anh tìm hiểu về Tống Nhã Tuyên của hiện tại.

Tống Nhã Tuyên ngạc nhiên: " học Đại học Tế Bắc, chuyên ngành Phát thanh dẫn chương trình."

Ánh mắt Cố Trần Dục lóe sáng.

học đại học, còn đúng ngành cô yêu thích...

Khựng một lát, hỏi tiếp: "Em là Tế Bắc, thi đỗ đây?"

" thi đây ạ, bố đều là Tô Châu."

Tống Nhã Tuyên trả lời nghiêm túc, nhưng khi định thần , cô cảm thấy đối phương dường như đang cố tình tìm hiểu về .

Không khí trở nên chút kỳ lạ.

lúc Cố Trần Dục còn đang do dự nên hỏi tiếp thì lính cần vụ lấy cơm về.

Tống Nhã Tuyên thầm thở phào, vội dậy:

"Vậy Cố chính ủy, xin phép về . Thật sự cảm ơn cứu , hôm khác sẽ đến thăm ."

Nói , cô cúi chào lưng rời .

nhanh, cứ như thể đang vội vàng trốn chạy.

Cố Trần Dục kịp mở lời giữ thì bóng dáng cô khuất xa.

Anh nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.

Chẳng hiểu , cảm thấy giữa và Tống Nhã Tuyên một bức tường ngăn cách khó tả.

Anh gần, còn cô thì đẩy xa.

nghĩ , hiện giờ hai vẫn quen , thể nóng vội .

Cậu lính cần vụ như điều gì đó, đ.á.n.h liều hỏi:

"Chính ủy, ý với cô phát thanh viên ?"

Cố Trần Dục đáp lời.

Cậu lính cần vụ thầm trộm.

Chính ủy thường xuyên giải quyết chuyện hôn nhân cho các chiến sĩ quá lứa lỡ thì trong đơn vị, mà chính đến giờ vẫn ...

Cố Trần Dục túi hoa quả Tống Nhã Tuyên gửi tặng bàn, ánh mắt thâm trầm dần trở nên kiên định.

Kiếp , nhất định đối đãi với Tống Nhã Tuyên thật !

Chương 21.

Trời rạng sáng.

Tống Mộc Trạch về đến nhà, đẩy cửa thấy đang khoác thêm áo từ trong phòng bước .

“Mẹ, muộn thế ngủ?”

Mẹ Tống ngáp một cái: “Mẹ dậy uống nước thôi. Còn con, dạo ngày nào cũng bận đến một hai giờ sáng mới về thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-buong-tay-anh-ta-lai-niu-keo-ha/16.html.]

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Con đang theo một vụ án.”

Tống Mộc Trạch rót ly nước nóng đưa cho .

Mẹ Tống đón lấy ly nước, định uống thì như sực nhớ điều gì, vẫy vẫy tay bảo con trai đang định tắm xuống:

, đây, chuyện với con.”

Thức trắng hai đêm liền khiến Tống Mộc Trạch mệt, nhưng vẫn xuống:

“Có chuyện gì ?”

“Trước đây nhắc với con về con gái một bạn học cũ của đấy? Con bé đang học ở đại học Tế Bắc, nhân dịp khai giảng con bé đến đây . Hai đứa gặp mặt chút nhé, ngày mai...”

Ngừng một chút, Tống liếc đồng hồ treo tường:

“Ôi, ngày mai nữa, mà là chiều nay . Con xin nghỉ một buổi , dẫn con gặp con bé.”

Nghe đến đây, Tống Mộc Trạch lập tức mất kiên nhẫn.

Anh day day thái dương để giảm bớt mệt mỏi:

“Mẹ, chuyện đừng bận tâm nữa.”

“Sao lo cho ? Con hai mươi bảy tuổi , bằng tuổi con bây giờ là con học tiểu học đấy.”

Mẹ Tống lo lắng vỗ vỗ tay : “Lần , dù con lập gia đình thì cũng cứ gặp với , thể bất lịch sự .”

Tống Mộc Trạch tặc lưỡi, trả lời qua loa cho xong chuyện:

“Để ạ, mấy ngày tới con bận vụ án lắm. Mẹ ngủ sớm .”

Nói xong, dậy thẳng về phòng.

Thấy con trai vẫn cái tính cứng nhắc, bảo thủ, Tống chỉ thở dài bất lực.

Tắm rửa xong, Tống Mộc Trạch vật xuống giường, đầu óc cuồng với vụ án.

Năm nạn nhân đều điểm chung: từ hai mươi đến hai mươi ba tuổi, xinh và tính tình dịu dàng...

Liệu tên hung thủ sở thích biến thái, chuyên nhắm những cô gái thuộc kiểu ?

Bất chợt, kìm mà nhớ tới Tống Nhã Tuyên.

Anh mới chỉ gặp cô hai , nào cô cũng đỏ mặt.

dịu dàng ?

Anh đoán là , nếu Diêu Vinh nhắm cô?

Cơn buồn ngủ ập đến, Tống Mộc Trạch chẳng hề bận tâm đến chuyện “xem mắt” mà , định bụng sáng sớm sẽ trực tiếp thẩm vấn Diêu Vinh.

Học xong cả buổi sáng, Tống Nhã Tuyên mệt rã rời, quên sạch lời dặn về việc đến nhà hàng đường Xuân Cảnh để gặp mặt .

Vừa về đến ký túc xá, cô lăn giường định ngủ.

Lưu Kiến Hồng đang trang điểm liếc cô, trêu chọc:

“Xem hồn vẫn còn đang để ở nhà !”

Tống Nhã Tuyên uể oải ừ một tiếng.

, chẳng hôm qua bảo chiều nay bắt xem mắt ?”

Lưu Kiến Hồng hào hứng hẳn lên, kéo ngay cô dậy:

“Lại đây, để tớ trang điểm cho một chút.”

Nói , cô nàng lấy một que diêm châm lửa thổi tắt, dùng đầu than bắt đầu tô lông mày cho Tống Nhã Tuyên, miệng vẫn quên khen ngợi:

"Cậu vốn dĩ xinh sẵn , trang điểm thêm chút nữa thì đúng là miễn chê."

Tống Nhã Tuyên né , rúc trong giường:

"Tớ thật sự chẳng chút nào."

Lưu Kiến Hồng nhún vai, cầm gương lên tiếp tục tự vẽ lông mày cho :

"Cậu thì bất lịch sự lắm. Dù cũng chỉ gặp mặt thôi, mất miếng thịt nào . Nhỡ trai cỡ Đội trưởng Tống thì chẳng hời quá còn gì?"

Tống Nhã Tuyên đỏ mặt: "Cậu linh tinh gì thế!"

"Cái tâm tư của mà tớ còn ? Hôm qua Đội trưởng Tống bằng ánh mắt tình tứ thế , chắc là mới yêu, lấy báo đáp ơn cứu mạng đây." Lưu Kiến Hồng hì hì.

Loading...