Chưa từng mùi đất ruộng là gì, nên hào hứng như khám phá thế giới mới.
Và , nó gặp một cô bé.
Khi cưỡng ép , nó dùng đá đập đầu cô bé.
May mà của cô bé đến kịp.
Trong lúc giằng co, bà đẩy nó rơi xuống sông.
Mà cô bé đó, chính là .
nhớ rõ đêm .
Lúc tỉnh , ở nhà, trong vòng tay .
Bà chỉ đơn giản: “Mẹ đến kịp lúc. Mẹ đuổi thằng khốn đó .”
tưởng thứ như là kết thúc.
hề , mà yêu thương, g.i.ế.c .
Càng , đó là con trai của một trong những quyền lực nhất thành phố .
Mối nghiệt duyên , đến cùng cũng khó lòng cắt đứt.
Ông từng lừa bà, phản bội bà.
Khiến bà tuyệt vọng với tình yêu, khiến bà mất con, mất luôn khả năng .
Bà cũng phế ông một , chính tay g.i.ế.c con ông.
Quá khứ vòng quanh, oan oan tương báo, hai chữ "nghiệt duyên" e là còn quá nhẹ.
vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.
Muốn gặp nhưng cảnh sát với :
"Bà gặp cô."
thử nhiều , nhưng nào cũng vô vọng.
chỉ đành về nhà.
cầu xin Phó Tiện mời luật sư giỏi nhất giúp .
đợi đến ngày đó.
Bà qua đời trong trại giam.
Không tự sát mà là ung thư giai đoạn cuối.
Ung thư phổi, giai đoạn cuối.
kịp hỏi bà một lời, kịp " ơi", thì thứ kết thúc.
Nếu Phó Tiện ở bên, e rằng thể vượt qua nổi.
Anh luôn đồng hành với , lấy phận con rể, lo liệu việc từ đầu đến cuối.
Trong lễ tang, ngẩn ngơ di ảnh trắng đen của .
Bức ảnh màu, mà cứ khiến liên tưởng đến một màu đỏ chói lòa.
Màu đỏ của váy. Màu đỏ của môi. Màu đỏ của cả cuộc đời bà.
Mẹ một đoá hồng rực rỡ, nóng bỏng và táo bạo, mà giờ chỉ còn sắc xám tro.
Sau tang lễ, trở về nhà.
Muốn phòng , bất ngờ phát hiện một bức thư bà để .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-bi-me-ga-cho-mot-cau-am-liet-hai-chan/chuong-23.html.]
Trong thư, bà rõ thứ đều trong kế hoạch của .
Trước khi chết, bà thấy kết hôn kết hôn với đúng .
Người , là gặp từ thuở bé, dõi theo suốt bao năm, một lòng một nhớ chính là Phó Tiện.
Người đàn ông tuy đôi chân tật nguyền, nhưng năng lực hơn , đủ để che chở cho cả đời.
Trước khi , bà gặp Phó Tri Thành một cuối.
Chỉ để đàn ông mà bà yêu suốt đời, hận suốt kiếp.
Trong thư, : bà từng sống rực rỡ như một đóa hoa.
Thế nhưng, bà gặp Phó Tri Thành.
Khi quen , bà mới hơn hai mươi, là độ tuổi nhất đời .
Còn ông bước qua tuổi bốn mươi, chín chắn, già dặn chỉ bằng vài lời đường mật, dễ dàng giam cầm bà trong lòng bàn tay.
Họ yêu, họ hận, dây dưa cả đời, đến cuối cùng cũng chẳng rõ ai nợ ai nhiều hơn.
Trong thư, cũng nhắc đến chuyện năm xưa ở quê. Bà :
“Khi đến nơi, quần áo con thằng bé cởi gần hết. Nếu đến trễ một phút thôi, lẽ con … còn trong sạch nữa.”
Trong cơn giận dữ, bà lao lên ngăn cản, đẩy nó xuống sông.
Lúc đầu bà ý định xuống cứu, nhưng khi ánh trăng soi rõ mặt bà nhận … chính là con trai của Phó Tri Thành.
Kẻ từng hủy hoại đời bà, giờ điều tương tự với con gái bà.
là oan gia ngõ hẹp.
Đêm , bên bờ sông lâu.
Có do dự, giằng xé, nhưng cuối cùng, bà vẫn xuống nước.
Bà mặc kệ công tử nhà họ Phó dần chìm đáy sông, chút do dự.
Nửa bức thư, rõ lý do gả cho Phó Tiện: bà từng điều tra, từng ở cùng trong trại trẻ mồ côi, và quan hệ .
Bà cũng , từng năm qua, vẫn luôn âm thầm theo dõi và bảo vệ .
Chỉ khi xác định điều đó, bà mới yên tâm gả cho .
Còn chuyện dùng để trả thù Phó Tri Thành?
Chưa bao giờ bà nghĩ tới.
Mẹ , nét chữ như phóng khoáng, tự do.
Bức thư dài mấy trang giấy, từng nét bút đều mang giọng điệu quen thuộc của bà.
Bà :
“Ân oán cả đời , chẳng phân nổi ai nợ ai. Cho nên, càng cần con trả thù. Mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc.”
“Dù đem hạnh phúc , là con trai của Phó Tri Thành cũng quan tâm.”
“Ân oán là chuyện đời . Còn con, còn Phó Tiện đều là tương lai. Không liên quan gì cả.”
Tờ thư cuối cùng, phần lớn để trắng.
Chỉ một câu mà xong, thể kiềm chế nữa.
Nét chữ phần cẩu thả, mà từng chữ, từng nét đều rõ ràng đến đau lòng.
“Cả đời thể sinh con, cảm ơn con… chịu con của .”
siết chặt tờ thư, nước mắt lã chã rơi.