TƠ LIỄU TRƯỚC GIÓ - 10
Cập nhật lúc: 2025-09-04 12:10:02
Lượt xem: 4,554
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lạnh:
"Tốt quá, mau .
Ta cũng , nếu hết, Lục Đàm sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ai ."
Hắn sững sờ, giọng méo mó:
"Ngươi sợ … từ đó sẽ yêu ngươi nữa ?"
Ta siết chặt nắm tay.
Sợ ư?
Tất nhiên là sợ.
… vì còn yêu .
Mà là… sợ buồn.
Chỉ là, đến lúc đối mặt , dù sợ, cũng thể yếu lòng.
Ta lạnh lùng :
"Lục Bách Hoàn, ngươi nghĩ nhiều .
Tình cảm dành cho Lục Đàm sâu nặng như ngươi tưởng .
Hắn chỉ là công cụ giúp sống sót mà thôi."
"Nếu ngươi và tiểu thư bức đến đường cùng, một cô nương như — chạy gả cho sắp c.h.ế.t?"
Lục Bách Hoàn nhướng mày:
"Vậy ngươi thích , cũng giống như khi xưa nịnh hót giường, chỉ để cầu sống?"
Ta cố tỏ bình thản:
" thế.
Ta chẳng quan tâm Lục Đàm yêu .
Ngươi kể cho quá khứ của , chỉ khiến thêm ghét ruột thịt là ngươi mà thôi.
Ngươi còn ?"
Lục Bách Hoàn buông tay:
"Ngươi thuyết phục ."
Ta sững .
Nhìn nụ dần dần nở rộ gương mặt , lòng bắt đầu bất an.
Lục Bách Hoàn khẽ:
"Giờ thì ngươi cũng nên nghĩ xem…
Làm để thuyết phục ."
Ta giật phắt .
Cách đó mấy bước…
Lục Đàm đang đó, hàng mi rủ xuống, sắc mặt lạnh như băng.
18
Hắn , chỉ cúi đầu lạnh nhạt :
“Đây chính là mục đích ngươi sai dẫn đến đây ?”
Lục Bách Hoàn chỉ tay về phía :
“Ca ca, chỉ để rõ bộ mặt thật của nàng.
Nàng chính là loại nữ nhân ích kỷ, lạnh lùng như .
Năm xưa thể vì cầu sống mà bỏ rơi , thì nay cũng thể vứt bỏ như thế.”
Lục Đàm bình thản hỏi :
“Vậy ngươi thế nào?”
“Ca, con nha đầu lừa bao lâu như , chắc cũng hận nàng lắm .
Không bằng giờ chúng lập tức đưa nàng đến mặt mẫu , vạch trần bộ mặt thật của nàng!
Nô tỳ tư thông, đáng tội dìm lồng heo. vì từng tình xưa với nàng,
là… để nàng nha rửa chân cho cũng .”
Lục Bách Hoàn sắc mặt khó coi của , bật khoái chí.
Trong tiếng vặn vẹo của , cúi đầu, mệt mỏi nhắm mắt .
Chấp nhận phận .
lúc , Lục Đàm đột ngột gọi tên :
“Tống Khai Vân.”
Từng chữ từng lời vang lên lạnh lẽo như nước va ngọc ấm.
Chấp nhận phận …
Hắn lạnh mặt :
“Còn đó gì? Thật rửa chân cho ?”
“À, …”
Ta hồn, vội vã chạy về phía .
Lục Bách Hoàn sửng sốt:
“Ca, gì …”
Lục Đàm lạnh nhạt cắt lời:
“Thê tử của ngươi — nên đối đãi thế nào với tẩu tẩu tương lai của ,
khiến nàng c.h.ế.t .”
Tiểu thư c.h.ế.t ?
Ta sững .
Không xa bỗng vang lên tiếng hét chói tai của nha :
“A! Phu nhân treo cổ !”
Tiếp theo là một hồi hỗn loạn.
Ta định chạy đến xem thì Lục Đàm giữ lấy cổ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/to-lieu-truoc-gio/10.html.]
Lục Bách Hoàn như đóng đinh tại chỗ, mặt trắng bệch như tờ giấy:
“Là… là ? Huynh thế nào?”
Lục Đàm nhẹ giọng:
“Ngươi quên ?”
“Trước khi phụ lâm chung, từng dặn kế thừa tước vị.
Chỉ cần c.h.ế.t, đội tử sĩ mà ông tỉ mỉ huấn luyện sẽ luôn điều động.”
Lúc lão Hầu gia qua đời, Lục Đàm vẫn phát bệnh.
Ngôi vị hầu gia ban đầu vốn thuộc về , vì thể mới nhường cho Lục Bách Hoàn.
Giọng Lục Đàm chợt trầm xuống:
“Đạo lý ‘tẩu tử như ’, đến giờ ngươi cũng hiểu nữa ?”
Mặt Lục Bách Hoàn lúc đỏ lúc trắng.
Hồi lâu , nghiến răng :
“Tẩu tử gì chứ?
Âm thì mà tính là chính thất?
Thê tử của đích trưởng tử Hầu phủ thể là một tiện tỳ?
Là một kẻ mất trinh tiết, một đóa hoa tàn nhụy rụng?”
Lục Đàm im lặng hết, khẽ gật đầu:
“Rất .”
Hắn vỗ tay một cái.
Không từ xuất hiện vài hắc y nhân, trong chớp mắt đè Lục Bách Hoàn xuống đất.
Lục Bách Hoàn hoảng loạn hét lên:
“Ca! Huynh định gì?!”
Lục Đàm nghiêng đầu:
“Đi. Tát .”
Ta do dự một lát, bước đến mặt , tay run lên tát mấy cái.
Lục Đàm lạnh nhạt :
“Nàng tiện tỳ.
Nàng tên là Tống Khai Vân.
Là tẩu tẩu của ngươi. Ngươi nhớ ?”
Lục Bách Hoàn lạnh:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Muốn nhận một nữ nhân như thế tẩu tẩu?
Trừ phi c.h.ế.t!”
Vừa dứt lời, lưỡi d.a.o sắc lạnh kề sát cổ .
Mắt Lục Bách Hoàn đỏ hoe:
“Ca, dù gì cũng là ruột của …”
Lục Đàm thản nhiên đáp:
“ chỉ mỗi ngươi là ruột.”
19
Lục Bách Hoàn giam .
Ta lo lắng:
“Hắn là quan triều đình…”
Lục Đàm ngắt lời:
“Chẳng bao lâu nữa sẽ .
Dựa thế lực của Hầu phủ mà bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý —
Hắn đáng chịu báo ứng.”
Lúc chuyện, khuy áo choàng bật mở.
Ta đưa tay giúp cài , nhưng lạnh lùng né tránh:
“Đừng chạm .”
Tay khựng giữa gió lạnh, treo lơ lửng vài giây chậm rãi thu về.
Ta khẽ :
“Ta xin .”
Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, như thể hề thấy.
Đêm , ôm gối trở chiếc giường cũ.
Lục Đàm xoay lưng về phía , giọng lạnh như băng:
“Nàng gì ?”
Ta dám mắt :
“Từ nay… mỗi ngủ một bên.”
Lời dứt, một tiếng nhạt, mang theo vẻ châm biếm.
Lục Đàm chằm chằm :
“Tống Khai Vân, nếu là một nam nhân bình thường thì .”
“Sao cơ?”
“Nếu là bình thường, lúc trói nàng giường,
đem hết những gì nàng từng với trả từng chút một…
chứ đây, để nàng đến thì đến, thì .”