Tô Hà - 8
Cập nhật lúc: 2025-09-17 04:15:09
Lượt xem: 805
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh về biệt thự; phía trong bật đèn. Cảnh bình tĩnh phần nào.
Tô Hà luôn một thứ sức mạnh kỳ diệu, thể khiến trái tim lộn xộn và bất lực của trở nên yên bình, vững chắc.
Giống như đầu gặp cô.
Cô cúi đầu giúp băng bó, từng giọt nước mắt rơi cánh tay theo đó trượt xuống.
Khiến nảy sinh một cảm giác lạ kỳ.
Anh kiềm mà bắt đầu đếm, bảy giọt, tám giọt…… năm mươi giọt.
Anh sững sờ.
Không hiểu nổi một cô gái nhỏ nhắn như thể liên tục nhiều đến thế.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh cô sợ, vốn nhiều năm chẳng đùa giỡn với ai, thế mà đó phá lệ trêu đùa một chút.
Nếu ở công ty , e rằng tất cả đồng nghiệp đều sẽ ngạc nhiên.
thấy điều đó là bất thường, ngược cảm thấy vô cùng thư thái, như thể bản vốn nên như .
Khi rời , cô gái run rẩy như cây sậy gió nhưng cố ghì vẻ nghiêm trang, với vẻ chính nghĩa nên nghĩ quẩn.
Trong lòng chấn động, ngờ cô bé còn tinh tế như .
Cô hiểu lầm.
Anh bao giờ nghĩ đến tự tử, thực đó chỉ là một cách cực đoan để đối phó với áp lực.
Cô tin, đôi mắt đen láy chăm chăm .
Bỗng nhiên .
Một niềm vui từ sâu thẳm dâng lên, với cô:
“Cảm ơn em nhắc nhở, tiểu bác sĩ.”
12
Mật mã sai.
Anh sững ở cửa.
Tô Hà đổi mật mã, điều khiến phần khó chấp nhận.
Chẳng lẽ là để đề phòng ?
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, reo hai giây thì cúp.
Gọi , cúp.
【Có chuyện gì?】
Tin nhắn WeChat của cô bật lên màn hình, chỉ vỏn vẹn ba chữ.
Anh thở dài, cái lý do nghĩ sẵn: “Anh đến lấy áo ngủ, em mà, thiếu bộ ngủ .”
Tô Hà im lặng một lúc, đúng lúc nghĩ cửa sắp mở thì cô nhắn: “Trong thùng ở cửa, tự tìm .”
Anh bối rối.
“Thùng ở cửa?”
Nhìn quanh, cửa thật sự chất một đống thùng giấy, rõ ràng là chuẩn vứt mà kịp.
Anh lục đại khái, quả nhiên vài bộ quần áo để nhét đại một trong những thùng.
Điều đó khiến tức.
Tô Hà vứt như , về sẽ mặc gì đây?
Đột ngột, thấy chỗ dựa tường bày chục chiếc khung ảnh to nhỏ.
Nheo mắt kỹ, hóa đó là một bức tường ảnh.
Những thứ đều là Tô Hà nâng niu như báu vật.
Giờ đây, chúng lay lắt ngã nghiêng, lộn xộn chất đống ở góc tường.
Anh đống đồ khỏi kinh ngạc.
Trong lòng trào lên một thứ cảm xúc phức tạp dữ dội, pha lẫn giận dữ, ấm ức, thậm chí chút thương , chỉ thấy tất cả những gì cố gắng gìn giữ khác vô tình đạp đổ, sỉ nhục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/to-ha/8.html.]
Anh bỗng , bước nhanh rời .
Anh về căn hộ lớn, thấy Lâm Lân im lặng sofa, trong trạng thái trống rỗng.
Đôi mắt cô đỏ hoe .
Thận trọng, thương xót và bất lực.
Anh cau mày trầm ngâm, bước từng bước đến, dừng hai giây, chậm rãi đưa tay về phía cô.
Lông mi dài của cô khẽ run, cô từ từ đặt khuôn mặt lên trong tay .
“Tiểu Bạch…”
Anh gì xảy với cô.
Chỉ quấn lấy trong vòng tay, ôm ngủ qua một đêm.
Khoảng thời gian đó cũng tủi .
Anh cũng cần an ủi.
Trong thời gian tiếp theo, nghỉ phép hẳn, dẫn con Lâm Lân khắp nơi chơi, ăn nhà hàng đắt nhất, mua trang sức và túi xách đắt tiền.
Mỗi Hạo Hạo đến bệnh viện khám, đều kèm theo.
Lâm Lân vẫn thường xuyên chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Trong thời gian , gặp Tô Hà hai .
Lần đầu ở hành lang bệnh viện.
Anh tay trái nắm Hạo Hạo, tay bên cạnh là Lâm Lân.
Lâm Lân mang giày cao gót vấp, thuận tay ôm lấy vai cô, ngẩng lên thì thấy Tô Hà hai tay để trong túi, một bước đến đối diện.
Anh mím môi, dừng bước.
Cô chỉ lướt họ một cái, mặt biểu cảm ngang qua.
Lần thứ hai là ở một nhà hàng Tây.
Hạo Hạo ăn bít tết, đưa họ đến đó.
Khi chuẩn về, thấy Tô Hà cùng một đàn ông bước , xuống bên cửa sổ.
Anh theo phản xạ tiến tới, chế giễu :
“Tô Hà, giới thiệu chút nào ?”
Tô Hà nhíu mày, đáp.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, trong khoảnh khắc bàng hoàng, thậm chí một ý với cô:
Tô Hà, đừng giận nữa, về nhà với .
Khoảnh khắc đó, giọng dịu dàng của Lâm Lân vang lên phía : “Tiểu Bạch, Hạo Hạo buồn ngủ , chúng về thôi.”
Cô dường như mới thấy Tô Hà, lộ vẻ ngạc nhiên: “Tô Hà, thật trùng hợp! Vị là…”
Cô đàn ông từ xuống .
Người đàn ông nghiêng đầu, Kỷ Tiêu Bạch một cái, trầm giọng hỏi: “Anh chính là chồng của Tô Hà ?”
Kỷ Tiêu Bạch lạnh lùng đáp: “Chưa ly hôn, thể gọi thế. Anh là ai?”
Người đàn ông , ung dung : “ là theo đuổi Tô Hà, chúc hai ly hôn suôn sẻ.”
Kỷ Tiêu Bạch thở dài, bật khinh bỉ, chằm chằm Tô Hà: “Nóng vội thế ?”
Tô Hà ngẩng đầu, bình thản : “Ừ, khá là gấp.”
Người đàn ông cúi đầu phát một tiếng khẽ.
Kỷ Tiêu Bạch đen mặt, rời .
Sau khi ba họ khuất dạng ngoài cửa, Tô Hà nhức đầu đàn ông đối diện.
“Học trưởng , cũng đùa kiểu ?”
Người đàn ông khẽ kéo khoé miệng: “Trong mấy truyện ngắn xem kiểu vả mặt như thế , hoá thật sự cũng khá .”
Tô Hà bất lực: “Đây là buổi tiệc của , lát nữa các bạn cùng lớp sẽ đến, đừng mấy câu linh tinh thế nữa, sẽ c.h.ế.t khiếp đó.”