Anh cau mày chất vấn :
“Hôm nay em đấy? Sao cổ vũ hùa theo đám đó?”
dửng dưng nhún vai:
“Có gì đúng ? Chị Tống Đào vẫn nhớ mãi quên, năm đó còn suýt bỏ mạng vì chị còn gì.”
“Em thấy hai xứng đôi lắm, nối tình cũ cũng hợp lý mà.”
chỉ trần thuật sự thật, nhưng vẻ Hứa Gia Niên hiểu nhầm thành ý nghĩa khác.
Anh hiếm khi , giờ cong môi tươi rói:
“Vậy em thì ? Em quên mất phận của ? Cô nào từng nếu dám léng phéng với cô gái khác thì sẽ…”
“Hứa Gia Niên.”
ngẩng đầu lên thẳng mắt , gằn rõ từng chữ:
“Chúng chia tay .”
Trong một tích tắc, Hứa Gia Niên sa sầm mặt.
“Chia tay cái gì? Ai chia tay? Anh cho phép!”
“Không cho phép cái gì cơ?”
Một giọng quen thuộc đột ngột vang lên từ đằng .
Là giọng trai .
đầu, mỉm tự nhiên:
“Anh hai tặng nhẫn cho chị Tống Đào nên đến hỏi em con gái thường thích kiểu gì, còn bảo nếu em trả lời tử tế thì cho phép em về nhà nữa.”
Sắc mặt Hứa Gia Niên lập tức đổi .
Anh vươn tay túm lấy khuỷu tay , định tiếp nhưng cắt ngang:
“Định tặng thì hỏi chứ hỏi em gái gì?”
“Chẳng lẽ… tặng nhẫn cho Niệm Niệm đấy ?”
Nghe thế, tai Hứa Gia Niên ửng lên.
bình tĩnh gỡ từng ngón tay đang nắm chặt buông, nhẹ giọng:
“Đã quyết định với chị Tống thì hai mau tìm chị .”
“Chân chị thương mà, đang cần chăm sóc đó.”
Hứa Gia Niên nén giận, giọng khàn hẳn :
“Chúc Niệm, em đang gì đấy? Ai bảo em là với cô ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-yeu-trong-bong-toi/5.html.]
Hứa Gia Niên kích động lớn tiếng khiến qua đường cũng ngoái .
“Đệt, Hứa Gia Niên, phát điên cái gì? Quay là chuyện của với Tống Đào, cáu với Niệm Niệm nhà là ?”
Thấy Hứa Gia Niên thôi, vội kéo tay :
“Lạnh quá, về nhà .”
bước chân qua cửa, còn kịp cởi giày Hứa Gia Niên gọi điện.
tắt máy chút do dự.
Không cam lòng, tiếp tục gọi.
Cuối cùng, gửi tin nhắn:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Em ngủ ? Lát nữa sang tìm em.]
[Anh nhiều điều . Mình chuyện nghiêm túc ?]
chẳng dây dưa thêm, thẳng tay tắt nguồn điện thoại.
tắt đèn xong, đang chuẩn ngủ thì…
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
“Niệm! Có tìm em! Ra đây!”
kéo chăn trùm kín đầu:
“Ngủ ! Có gì để mai !”
“Tống Đào tìm em!”
lập tức mở choàng mắt, nhíu mày. Chị đến tìm gì?
Tống Đào ngoài cửa, xách tận mấy túi quà bọc tinh xảo. Chị tươi như thể mùa:
“Chị mua mấy bộ dưỡng da ở nước ngoài, nãy định đưa em mà quên mất.”
Cửa phòng khép, nụ môi chị cũng biến mất dấu vết.
cũng chẳng buồn diễn với chị nữa, dứt khoát hỏi thẳng:
“Đêm hôm chị đến tìm em chắc chỉ để tặng quà nhỉ?”
Tống Đào quanh co lòng vòng, lập tức xuống ghế, vắt chéo chân ung dung tự nhiên như ở nhà :
Trông cứ như chị mới là chủ nhân thực sự của ngôi nhà .
“Chúc Niệm, vòng vo nữa.”
“ trong mấy năm ở nước ngoài, Gia Niên và cô khá thiết.”
“ bây giờ về , sẽ kết hôn, sinh con và cùng xây dựng gia đình. Mong cô… giữ một cách thích hợp cho.”