12
Khi vội vã đến bến xe khách, liền thấy em út.
Nó giữa đám đông, mái tóc xoăn dài phủ đầy bông tuyết, rõ ràng trang điểm còn tỉ mỉ hơn , nhưng gương mặt chẳng giấu nổi vẻ mệt mỏi.
“Chị, em chẳng còn gì nữa .”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đó là câu đầu tiên nó khi gặp .
hai cô em gái, em thứ hai từng ở xưởng một thời gian, đó lấy chồng an phận ở nhà. Còn em út thì trời sinh ương ngạnh, vô cùng nổi loạn.
Nó thích học, luôn tự mở cửa hàng buôn bán. Sau khi nghiệp cấp hai thì thi một trường nghề, nhưng kịp lấy bằng tự ý bỏ học, theo bạn trai là Liêu Khải Nam thuê.
Hai bắt đầu từ công việc bồi bàn trong nhà hàng, chút kinh nghiệm thì cùng mở một quán ăn nhỏ.
Em út phụ trách vận hành hằng ngày, Liêu Khải lo tài chính. Năm ngoái, cả hai còn cùng về quê ăn Tết, quán ăn ăn , thu nhập hằng năm đáng kể, trung bình còn nhiều hơn cả lương công chức của mỗi tháng.
“Năm nay quán mở rộng, mới thuê thêm một nữ kế toán. Liêu Khải và cô lén lút qua , còn động tay động chân sổ sách, cuối cùng đuổi em khỏi quán…” Nó càng càng sụp đổ, ngã nhào lòng , nức nở: “Chị, em từng nghi ngờ , thể vì em rành kế toán mà đối xử với em như thế, chị ơi…”
ôm chặt lấy nó, khẽ vỗ lưng an ủi: “Không , về ở với chị .”
“Em về chỗ chị .” Nó lau khóe mắt: “Anh rể còn ở đó, tiện, cũng phiền hai .”
khẽ vuốt mái tóc nó.
“Không , chị cũng ở đó nữa . Chị cũng chuyện với em.”
13
“Đồ khốn! Toàn là đồ khốn nạn!” Ngồi giường trong căn phòng thuê, em út chửi.
nhẹ nhàng ôm lấy nó.
“Không , … thể để bọn khốn dễ dàng thoát …” Nó đột nhiên gạt tay , nhảy xuống giường, chạy bếp.
“Em gì ?”
“Em tìm dao…” Nó run rẩy cầm lên một con dao: “Em g.i.ế.c Liêu Khải, em g.i.ế.c bọn đàn ông cặn bã !”
“Lục Tinh Tinh!” lập tức giật lấy con d.a.o trong tay nó: “Em tỉnh táo !”
“Em vì một gã tồi mà đánh đổi cả cuộc đời quý giá của ?”
Nó ngây , òa ngã xuống đất: “ em cam lòng, chị ơi, em cam lòng… Tại phận chị em khổ như thế…”
“Lục Tinh Tinh, đời cái gọi là khổ khổ. Tất cả kết quả bây giờ của chị, , đều do chính chị tạo . Chị từng tin phận, phận là do chính nắm lấy.”
quỳ xuống mặt nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó: “Em chẳng qua chỉ là sớm rõ một gã tồi, kịp thời dừng lỗ, chắc chuyện .
“Tiền còn thì thể kiếm , vấp ngã một để khôn , còn nhiều cơ hội để em kiếm tiền.
“Chúng tay trắng, em còn chị, chị còn em, còn , còn em thứ hai nữa.”
Nó ngẩng đầu, òa lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-mua-tuyet/7.html.]
Đêm đó, nó lâu, nhưng sáng hôm , vẫn cố trang điểm thật kỹ đôi mắt sưng húp.
“Chị, chị đúng. Dù thế nào, cũng đối xử với chính .”
gật đầu: “Lần em về, trong tay còn bao nhiêu tiền?”
Nó thở dài: “Chỉ lấy 300 nghìn thôi, còn đều đôi cẩu nam nữ đó lấy mất .”
“Chị sẽ góp thêm cho em một ít, mở một cửa hàng ở đây .”
Nó tròn mắt: “Cái gì cơ?”
“Lúc đầu em thời gian, chị bán thời gian. Sau xem tình hình tính.”
“Chị, chị nghiêm túc ?”
“ ,” mỉm : “bắt đầu từ con , từ đầu. Huống hồ mở một cửa hàng cho riêng , cũng luôn là ước mơ của chị.”
“Chỉ là chị một yêu cầu, khởi đầu chị thể quản sổ sách, nhưng em cũng học, bà chủ tay nữa.”
Nó ngẩn một lúc, lao tới ôm chặt lấy .
“Cảm ơn chị, chị ơi!”
14
Sau khi bàn bạc một hồi, chúng quyết định mở một quán lẩu xiên que.
Chọn địa điểm, đặt cọc tiền thuê, đủ loại giấy tờ, trang trí… tất cả thủ tục xong xuôi, cửa hàng cuối cùng cũng thể khai trương.
Chỉ là, ngay ngày khai trương đầu tiên, quán vắng vẻ.
Em út chuyện là bình thường, chỉ cần đồ ăn ngon, phục vụ , sẽ khách quen .
Tối ngày khai trương, và em út ở quầy thu ngân, đang kiểm đếm sổ sách ngày đầu tiên, thì một bước .
“Xin hỏi, ở đây bán xiên que ?”
Ngẩng đầu lên, thấy đó là một đàn ông khá điển trai, mặc áo khoác bóng chày, đeo một chiếc ba lô laptop màu đen, thoạt giống như một sinh viên đại học.
“Có chứ!” Em út vội vàng bước đón tiếp.
Không ngờ, khi gọi món xong, mở máy tính ngay bàn ăn.
“Chị,” em út khẽ với : “ chẳng đang coi chỗ chúng như quán cà phê đấy chứ?”
“Không cả,” : “dù gì bàn trống thì cũng để trống thôi.”
Trong quán chỉ một là khách. và em út tiếp tục kiểm sổ sách, bàn về mô hình kinh doanh trong tương lai. Bất chợt, một giọng nam êm tai chen .
“Các chị từng nghĩ đến mô hình trực tuyến ?”
Hai chị em sững , đồng loạt sang .
Anh ngượng ngùng : “Xin , cũng cố tình lén , chỉ là trong quán yên tĩnh quá… nên….” Anh chỉ : “ là lập trình viên, phát triển xong một ứng dụng ẩm thực. Nếu các chị đồng ý, thể cho quán một mini app quảng bá…”