Tình yêu không bao giờ phai - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-18 15:06:25
Lượt xem: 723
1.
Khi bọn chúng đuổi theo.
Mẹ dùng chút sức lực cuối cùng, giấu tôi vào đống rác hôi thối.
Câu cuối cùng mẹ nói với tôi là:
"Man Man, trốn cho kỹ, đừng lên tiếng, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài, đợi bố đến cứu con."
Nói xong, mẹ mò mẫm ôm lấy tôi, nâng mặt tôi lên và hôn thật mạnh.
Hai mắt mẹ chỉ còn là hai hốc m.á.u.
Xương cốt trên người đều bị đánh gãy.
Mẹ không còn cách nào để chạy trốn cùng tôi nữa.
Tôi làm theo lời mẹ, bịt chặt miệng mình, không phát ra một tiếng động nào.
Tiếng kêu thảm thiết của mẹ vang lên bên tai tôi, mỗi lúc một thê lương hơn.
Toàn thân tôi run rẩy, nước mắt tuôn rơi không ngừng, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Cuối cùng, mẹ không còn kêu được nữa, những kẻ đánh mẹ cũng dừng tay.
Qua khe hở, tôi thấy mẹ toàn thân đẫm m.á.u, cố gắng bò lê trên mặt đất.
Những ngón tay gãy của mẹ mò mẫm lung tung trên đất, tìm kiếm.
Cuối cùng, như thể đã tìm thấy thứ gì đó.
Mẹ dùng chút sức lực cuối cùng, đeo nó vào ngón tay gãy của mình.
Ngay sau đó, tôi thấy những kẻ đó cầm d.a.o tiến đến gần mẹ.
Chúng chặt đứt từng ngón tay của mẹ.
Chúng cười điên cuồng một cách vô nhân tính.
Nhưng tôi không khóc, mà mở to mắt, cố gắng ghi nhớ thật kỹ gương mặt từng kẻ trong bọn chúng.
2.
Tôi đã không nghe lời mẹ, sau khi bọn chúng đốt x.á.c mẹ và rời đi.
Tôi bò ra khỏi đống rác.
Khi trời gần sáng, tôi tìm thấy một đốt ngón tay còn sót lại của mẹ.
Trên đốt ngón tay có đeo một chiếc nhẫn dính đầy m.á.u tươi.
Tôi nhận ra chiếc nhẫn đó.
Mỗi lần mẹ cho tôi xem chiếc nhẫn ấy, mẹ đều cười rất ngọt ngào.
Mẹ nói: "Đây là chiếc nhẫn bố con mua cho mẹ bằng số tiền đầu tiên bố kiếm được từ công việc, rất rẻ, nhưng lại là báu vật quý giá nhất của mẹ."
Sau này, bố có rất nhiều tiền.
Mua cho mẹ nhiều trang sức đắt tiền hơn.
Nhưng mẹ vẫn luôn đeo chiếc nhẫn bạc này.
Khi mẹ ch.ế.c, vẫn cố gắng tìm chiếc nhẫn này đến hơi thở cuối cùng.
Vì vậy, tôi nhất định phải trao chiếc nhẫn này vào tay bố.
3.
Tôi giấu đốt ngón tay của mẹ sát vào ngực, rồi bò lại vào đống rác.
Khi Từ Bình Nam đào tôi ra khỏi đống rác.
Toàn thân tôi vừa bẩn vừa hôi, mặt mũi bẩn đến mức không nhận ra.
Nhưng ông ấy mắt đỏ ngầu, ôm chặt tôi vào lòng.
"Man Man." Ông run giọng gọi tên tôi.
"Bố đưa con về nhà."
Tôi không khóc, chỉ lấy từ trong váy ra ngón tay của mẹ, đưa cho ông.
"Mẹ đã bị đốt cháy hết, chỉ còn một ngón tay."
Tôi mở to mắt, nước mắt đọng trong hốc mắt.
Nhưng tôi cố nén, không để nó rơi xuống.
Từ Bình Nam cắn chặt xương hàm, gân xanh nổi rõ trên thái dương.
Ông cố gắng kìm nén, kiềm chế, nhưng cuối cùng.
Ông sờ ngón tay đó, sờ chiếc nhẫn đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu trên ngón tay.
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-yeu-khong-bao-gio-phai/chuong-1.html.]
"Man Man, chúng ta đưa mẹ về nhà."
Giọng ông khàn đặc, cất kỹ ngón tay của mẹ sát người, rồi mới bế tôi lên.
Nhưng ngay khi đứng dậy, ông lại ngã quỵ xuống quỳ trên mặt đất.
Tôi nghe ông gào khóc tên mẹ đau đớn xé lòng.
Chuỗi hạt Phật trên cổ tay bị ông giật đứt, vỡ tan tành.
"Tĩnh Vi..."
Ông lại thì thầm gọi tên mẹ.
Khi đứng dậy lần nữa, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của ông, tôi biết, ông đã hoàn toàn biến thành ma quỷ.
4.
Sau khi về Kinh thành, Từ Bình Nam đưa tôi nuôi bên cạnh, không cho phép tôi rời khỏi tầm mắt một bước.
Tôi chứng kiến mẹ bị đánh ch.ế.c, hoàn toàn "hoảng sợ đến câm lặng", từ đó không chịu nói một lời nào.
Ông lập mộ phần cho mẹ.
Ngoại trừ ngày an táng, sau đó ông không bao giờ đến thăm viếng nữa.
Nhưng đốt ngón tay đó được ông cẩn thận giữ gìn, cất bên mình.
Mẹ tôi đã mất, chỉ để lại mình tôi - một đứa con gái.
Lớn lên rồi gả đi với của hồi môn là được.
Vì vậy vị trí người vợ của Từ Bình Nam vẫn được nhiều người tranh giành.
Bên ngoại tôi đưa dì út đến.
Cô ấy là em cùng cha khác mẹ với mẹ tôi.
Vừa gặp tôi đã khóc nức nở, ôm chặt không buông.
"Tội nghiệp Man Man, còn nhỏ đã mất mẹ, sau này phải làm sao đây."
Ông ngoại nói: "Dì ruột, vẫn tốt hơn người ngoài vào nhà bắt nạt Man Man."
Dì út e thẹn ôm chặt tôi, lén nhìn Từ Bình Nam, không giấu được tình cảm yêu mến trong mắt.
"Anh rể, em chỉ thương Man Man, thương chị gái, em chỉ muốn thay chị chăm sóc Man Man."
Tôi cũng nhìn về phía ông.
Ông ngồi trên ghế sofa, sắc mặt lạnh nhạt, vẫn không biểu lộ cảm xúc như thường lệ.
Chỉ là tay mân mê chuỗi hạt Phật mới trên cổ tay.
Một lúc sau, ông mới gật đầu.
"Vậy thì ở lại chăm sóc Man Man đi."
5.
Trương Nam, bạn thân nhất của mẹ tôi lúc còn sống, khi biết Từ Bình Nam giữ dì út ở lại.
Đã tức giận xông vào nhà, tố cáo Từ Bình Nam bạc tình bạc nghĩa.
"Thi thể Tĩnh Vi còn chưa lạnh, bên này đã đưa người mới vào cửa?"
"Dù là dì út của Man Man, nhưng lúc Tĩnh Vi còn sống cũng chẳng qua lại gì, có được mấy phần chân thành?"
"Tóm lại tôi không yên tâm, nếu anh nhất định phải tái hôn, tôi sẽ đưa Man Man đi."
Từ Bình Nam đứng sau bàn làm việc, dáng người cao thẳng.
Cổ tay gầy đeo một chuỗi hạt Phật.
Ông lần tràng hạt, ngẩng mắt nhìn Trương Nam.
Ngoài cửa sổ bóng cây nghiêng ngả, lọt vào vài tia sáng nhỏ.
Rơi giữa đôi mày mắt thanh tú của ông.
Trương Nam không khỏi nhìn đến ngẩn người.
"Nếu cô thật sự lo lắng cho Man Man, sao không ở lại chăm sóc nó."
"Tôi..."
Trương Nam lắp bắp không nói nên lời, nhưng mặt đã đỏ bừng.
Khí thế vừa rồi còn cao ngất, giờ như bị dập tắt trong chớp mắt.
"Vậy, vậy tôi ở lại vài ngày đã, đợi Man Man quen rồi tính tiếp."
Trương Nam cũng ở lại.
Tối hôm đó, tôi nghe người giúp việc nói.
Dì út tức đến ch.ế.c được, nhưng không dám đi tìm Từ Bình Nam để nổi giận, một mình trốn trong phòng đập phá cả đêm.