Tình Yêu Chưa Nói Thành Lời - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-17 10:34:55
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi lần chỉ mua một cuốn "Những câu chuyện xưa của Minh triều", bởi vì tôi không đủ tiền để mua cả bộ.
Thế là tôi tiết kiệm tiền tiêu vặt mỗi tuần, dần dần mua đủ trọn bộ, tổng cộng chín cuốn.
Đến giờ, bộ sách ấy vẫn nằm ngay ngắn trên kệ sách nhà tôi.
…
[Ngày 22 tháng 7 năm 2019, Nắng, Thứ Hai.
Hôm nay là kỳ thi cuối kỳ.
Mình đã đem hết may mắn của mình cho cô ấy.
Kỳ thi phân lớp này, “bạn Chăn” chắc chắn sẽ làm tốt thôi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đừng sợ nhé.]
…
[Ngày 26 tháng 7 năm 2019, Nắng, Thứ Sáu.
Dạo này mình đang luyện viết chữ.
Nhìn lại những trang nhật ký cũ,
Thật sự nét chữ ngày xưa quá nguệch ngoạc!]
…
[Cố Tiêu Bối]
Tên của tôi được viết bằng nét bút mạnh mẽ, dứt khoát.
Vô tình lật đến mặt sau của cuốn nhật ký.
Một trang giấy viết đầy tên của tôi.
Khi thì viết phóng khoáng, lúc lại gọn gàng ngay ngắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn trăng, tầm mắt bỗng chao đảo.
Dường như ánh trăng cũng đang khóc cùng tôi.
…
[Ngày 20 tháng 8 năm 2019, Nắng, Thứ Hai.
Mình nhìn thấy cô ấy trên bảng vinh danh.
Mình đã dùng máy ảnh chụp lại.
Dễ thương quá. Mình chẳng mong cô ấy phải rực rỡ thế nào, chỉ cần cô ấy ngày ngày vui vẻ, bình an là đủ rồi.]
…
Trong trang nhật ký này có kẹp một tấm ảnh.
Tôi lấy ra xem.
Đó là bức ảnh của tôi trên bảng vinh danh.
Vì có lớp kính chắn nên ảnh hơi mờ.
Mặt sau của bức ảnh có dòng chữ:
[Ngày 20 tháng 8 năm 2019, lần đầu tiên “bạn Chăn” được lên bảng vinh danh, kỷ niệm.]
Trong bức ảnh, tôi mím môi, cố nhịn cười.
Lúc biết mình được lên bảng vinh danh, tôi không thể giấu nụ cười trên môi. Khiêm tốn chỉ là giả bộ thôi, vì chỉ những người thường xuyên được vinh danh mới coi đó là chuyện bình thường.
Còn tôi, một người tám trăm năm mới gặp may, đột nhiên làm bài tốt, việc được lên bảng vinh danh thực sự là niềm tự hào lớn lao.
Ngay cả trong bức ảnh, cũng có thể cảm nhận được niềm vui ấy.
Tôi cầm tấm ảnh đó, cười mãi, rồi nước mắt lại rơi.
Cậu ấy chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong tuổi trẻ của tôi.
Cậu ấy đã cố gắng hết sức để tìm hiểu tôi, để nhận ra tôi. Còn tôi thì sao?
Liệu tôi có từng để ý đến những người qua đường? Có cúi đầu nhìn xuống tầng một? Có nhận ra tình cảm của cậu ấy không?
14
[Ngày 23 tháng 8 năm 2019, Nắng, Thứ Hai.
Hôm nay học sinh lớp 10 bắt đầu tập huấn quân sự.
Lúc đang làm toán, mình bỗng nhớ đến “bạn Chăn”.
Chiều hôm ấy.
Cô ấy đứng giữa đám đông, tự nhiên hát vang.
Năm đó, toàn khối tổ chức một cuộc thi hát nhạc cách mạng "Hát về Tổ quốc".
Lớp mình đang chọn bài để dự thi, chủ nhiệm muốn mình đọc lời dẫn.
Mình khéo léo từ chối vì bản thân khá nhút nhát.
Trường mình có truyền thống tổ chức cuộc thi hát này vào năm lớp 11, sự kiện rất long trọng.
Chủ nhiệm và cả giám thị đều rất xem trọng cuộc thi này.
Mình lại một lần nữa lợi dụng đặc quyền của mình để xem danh sách biểu diễn của lớp cô ấy.
Lớp của “bạn Chăn” cuối cùng chọn bài "Đêm trong quân cảng".
Dẫn chương trình và hát chính đều không phải cô ấy.
Không sao cả.
Giữa hàng trăm người, mình vẫn có thể tìm thấy cô ấy ngay lập tức.]
…
Lớp tôi là lớp văn, con trai quá ít nên không thể chọn những bài hát khí thế, hào hùng. Vì vậy, cuối cùng cả lớp quyết định chọn bài này.
Trong đầu tôi bất giác hiện lên những ngày tháng ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-yeu-chua-noi-thanh-loi/chuong-7.html.]
…
[Ngày 15 tháng 9 năm 2019, Nhiều mây, Chủ Nhật.
Hôm nay, cả khối tập hợp tổng duyệt.
Cuối cùng cũng thấy cô ấy rồi.
Nhưng mà tại sao…
Trong cuộc thi hát, cô ấy lại nhảy múa bên cạnh vậy?]
…
Nước mắt còn chưa khô, tôi ngồi thụp xuống dưới cột đèn đường mà cười phá lên.
Tôi chỉ hát vài bài nhạc pop để đối phó thôi, thật sự nếu phải thể hiện tài năng, tôi chắc chắn không sánh được với người khác.
Hôm ấy, bài hát lớp tôi chọn có một đoạn nhạc dạo nhỏ, cần điểm thêm chút vũ đạo cho sinh động.
Cuối cùng, do một sự nhầm lẫn, tôi lại thành người nhảy phụ họa.
Cả tiết mục dài năm, sáu phút, mà tôi chỉ xuất hiện chưa đến ba, bốn mươi giây.
Không ngờ cậu ấy vẫn để ý đến.
…
[Ngày 27 tháng 9 năm 2019, Nhiều mây, Thứ Sáu.
Hôm nay chính thức biểu diễn.
Mình chờ ở hậu trường.
Cả lớp mình mặc quân phục.
Mình thấy cô ấy rồi.
Cô ấy mang giày múa ba lê,
Mặc váy xanh,
Tóc xõa xuống vai,
Trên mặt có trang điểm,
Dưới khóe mắt còn lấp lánh ánh nhũ.
Khi cô ấy tung tăng nhảy nhót trong hậu trường,
Liệu có cảm nhận được ánh mắt mình không?
Buổi biểu diễn rất thuận lợi.
Mình chạy ra hàng ghế khán giả,
Kịp chụp cho cô ấy vài bức ảnh.
Kết thúc buổi diễn là tan học.
Đột nhiên trời đổ mưa nhỏ.
Mình thấy cô ấy không mang ô,
Ngồi co ro dưới trạm xe buýt, trông thật đáng thương.
Đầu óc mình như bốc cháy,
Lao về phía “bạn Chăn”, cởi áo khoác đồng phục ra,
Cầm chặt trong tay, đứng bên cạnh cô ấy.
Nhưng lại không đủ can đảm đưa cho cô ấy.
Xin lỗi cậu.]
15
Lê Kha à, cậu không cần xin lỗi đâu.
Tôi vừa lắc đầu vừa khóc, nghẹn ngào gọi tên cậu ấy, liên tục nói không cần xin lỗi.
Tôi nhớ rất rõ, ngày hôm đó có một thiếu niên đã cùng tôi dầm mưa suốt cả buổi.
Tôi nhớ rõ bóng lưng tràn đầy cảm giác an toàn, đứng chéo trước mặt tôi hôm ấy.
Tôi vẫn luôn nhớ.
Nỗi xót xa không thể diễn tả cứ nghẹn lại nơi cổ họng, nuốt không trôi.
Sợi dây kéo căng trong lòng tôi lại bị gảy mạnh một lần nữa.
…
[Ngày 10 tháng 10 năm 2019, Nhiều mây, Thứ Năm.
Lâu rồi không gặp “bạn Chăn”.
Mình ép bản thân mình phải bận rộn liên tục.
Trong những ngày tối tăm như thế, cô ấy lại xuất hiện trong tâm trí mình.
“Bạn Chăn” ơi,
Tớ phải làm gì với cậu đây?
Từ bao giờ mà cậu đã chiếm trọn lấy cả tuổi xuân của tớ mất rồi?
Mình luôn muốn cầm bút viết ra điều gì đó,
Nhưng lại chẳng thể nói đúng ý mình.
Mình phải nói với cô ấy như thế nào đây?
Và lấy tư cách gì?]
…
[Ngày 1 tháng 11 năm 2019, Nắng, Thứ Sáu.
Hôm nay có một em khóa dưới lén đặt thư tình trên bàn mình.
Trong đầu mình chỉ nghĩ, em ấy thật dũng cảm.