Tình Yêu Chưa Nói Thành Lời - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-17 10:34:45
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

2

Căn phòng chứa tài liệu rộng lớn giờ chỉ còn lại mình tôi, chiếc quạt trần cũ kỹ chậm rãi xoay, cửa sổ cũng để mở. Lúc này đã gần bảy giờ tối, trời vẫn còn sáng.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, phủ lên những cuốn sách một lớp ánh sáng vàng óng.

Tôi lật sang trang tiếp theo, đầu ngón tay cọ nhẹ lên bề mặt trang sách, âm thanh lật giấy vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

[Ngày 4 tháng 9 năm 2018, Nắng, Thứ Ba.

Hầy! Mình từ bỏ việc tìm cô gái đã ôm nhầm chăn của mình rồi.

Chiều qua huấn luyện quân sự, mình chẳng thấy cô ấy đâu. Đành phải bồn chồn đắp tạm chăn hình Ultraman để ngủ vậy.

Đây là lần đầu tiên mình đắp chăn của con gái, mùi hương nhè nhẹ trên đó thật chẳng hợp với một thằng con trai như mình chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, giờ mà trả lại thì cũng không ổn lắm. Không lẽ để cô ấy phải đắp chăn mà một đứa con trai đã dùng qua sao?

Thôi thì bỏ qua chuyện này vậy. À mà, đồ ăn ở trường thật sự khó nuốt quá!

Sáng nay mình lại nhìn thấy cô ấy. Cô ấy thuộc tiểu đội 22. Tiểu đội 22? Vậy chắc là lớp 22 rồi.

Sự tình cờ kỳ lạ này khiến mình không thể kiềm chế mà lén nhìn cô ấy.

Nhưng sao cái bộ quân phục vốn dĩ nghiêm chỉnh mà cô ấy lại mặc trông chẳng khác nào gì “giặc vào làng” vậy?

Ngay cả mặc đồ cũng không biết, thật là... Hầy!]

Tôi bật cười khẽ, kìm không nổi mà mường tượng cảnh mình năm đó trong bộ quân phục, không biết có giống như lời cậu ấy miêu tả không.

Những dòng chữ trong cuốn sổ này thật sự mang đến một cảm giác quen thuộc, vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ. Tôi tiếp tục lật trang, muốn khám phá xem cậu ấy còn viết gì nữa...

3

Không phải chứ, "giặc vào làng", kiểu so sánh kỳ cục của dân khối tự nhiên là sao đây?

Tôi im lặng nhìn trang nhật ký trước mắt, ký ức dần đưa tôi trở về thời trung học, khi còn đang trong kỳ huấn luyện quân sự. Trường chúng tôi quản lý chặt, không được tự ý ra ngoài.

Khi đó, quần quân sự của tôi quá rộng, mà tôi lại không có thắt lưng, đành phải dùng tạm một sợi dây để buộc lại. Nhớ lúc huấn luyện, ngày nào cũng nắng chang chang trên ba mươi độ. Tôi cảm giác như mình sắp "ngủm củ tỏi" đến nơi rồi. Cúc áo thì cài đại vài nút cho xong chuyện.

Có lần ba đến cổng trường đưa đồ cho tôi, ông còn cười, chê tôi trông như giặc. Hóa ra trong mắt người khác, dáng vẻ lúc đó của tôi thật sự giống quân giặc sao...

Tựa nhẹ vào bàn trong phòng tài liệu, tôi cầm cuốn nhật ký tiếp tục đọc. Chiếc quạt cũ vẫn kêu lên những tiếng cọt kẹt đều đều.

[Ngày 7 tháng 9 năm 2018, Trời nhiều mây, Thứ Sáu.

Nói cũng lạ, từ sau lần đó, mình liên tục gặp lại cô gái đã ôm nhầm chăn của mình.

Mình vẫn chưa biết cô ấy tên gì. Thôi thì tạm gọi cô ấy là "bạn Chăn" vậy.

"Bạn Chăn" trông có vẻ rất năng động.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Sáng nay mình lại thấy cô ấy bị huấn luyện viên kéo ra tập bước đều. Hình như cô ấy lười biếng, không đứng thẳng người nên bị phát hiện.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, buổi tối sẽ có tiết mục biểu diễn văn nghệ của toàn khối.

Nhiều người tự nguyện lên sân khấu biểu diễn. Huấn luyện viên bảo mình đẹp trai, muốn mình lên biểu diễn, nhưng mình ngại nên không đi.

Không ngờ "bạn Chăn" lại lên biểu diễn. Cô ấy hát bài "Giấy ngắn tình dài".

Hình như tên bài hát là như vậy. Giọng của cô ấy khá hay, cuối tuần này về nhà mình sẽ nghe thử xem sao.]

Giấy ngắn tình dài?

Tôi nheo mắt, trong đầu chợt vang lên giai điệu của bài hát đó. Nhớ lại mùa hè năm 2018, bài hát này bỗng dưng rất nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-yeu-chua-noi-thanh-loi/chuong-2.html.]

Lời bài hát đầy cảm xúc đã chạm đến trái tim tôi, đến mức tôi sớm đã thuộc cả lời và giai điệu, chỉ chờ dịp biểu diễn trong kỳ huấn luyện. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi chẳng nhớ nổi mình có từng hát bài này trong kỳ quân sự hay không.

Không ngờ có người lại viết chuyện tôi hát bài đó vào nhật ký của họ. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ, tựa như ngại ngùng xen lẫn tò mò.

Thật sự là, vừa xấu hổ vừa kỳ quặc.

Tôi lấy lại bình tĩnh, ép bản thân tiếp tục đọc.

[Ngày 8 tháng 9 năm 2018, Mưa nhỏ, Thứ Bảy.

Lớp của "bạn Chăn" ở tầng bốn, còn lớp mình ở tầng một, hơi xa.

Mình muốn làm quen với cô ấy, nhưng phải mở lời thế nào đây?

Bạn này, bạn lấy nhầm chăn rồi, giờ tôi đang đắp chăn Ultraman của bạn...

Nghe chẳng hợp lý chút nào, hay thôi bỏ qua chuyện này vậy!

Khổ nỗi, mình chưa tiếp xúc với con gái nhiều, cảm thấy không quen lắm. Hay là hỏi ý anh em trước nhỉ?

Ừ, đúng rồi, cứ hỏi trước đi, ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm đấy.]

Trường chúng tôi chia lớp theo điểm thi vào cấp ba, từ lớp 1 đến lớp 24, điểm từ cao xuống thấp. Điểm thi của tôi chỉ vừa đủ vượt qua điểm chuẩn của trường trọng điểm này 3 điểm, thế nên tôi bị xếp vào lớp 22, ở tận tầng bốn.

Mỗi lần đi ăn trưa đều không chạy nhanh bằng người khác.

Người viết cuốn nhật ký này học ở tầng một, chứng tỏ cậu ấy học rất giỏi.

Tôi ngày càng tò mò hơn. Người này... rốt cuộc là ai?

4

Tôi lật thêm một trang nữa.

[Ngày 13 tháng 9 năm 2018, Nắng, Thứ Năm.

Mình được chọn làm lớp phó học tập môn Toán.

Sao lại như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ mặt mình trông giống kiểu người học giỏi Toán à?

Lúc lên văn phòng nộp bài tập, mình nhìn thấy danh sách đăng ký tiết mục biểu diễn chào mừng học sinh mới của các lớp trên bàn giáo viên.

Lớp 22: Cố Tiêu Bối - "Khách Điếm Hồng Trần"

Cố Tiêu Bối? Cái tên này nghe quen quá.

Trong đầu mình bỗng lóe lên hình ảnh ngày hôm đăng ký biểu diễn.

Hình như "bạn Chăn" cũng tên như vậy.

Bình từng nghe thấy ba của cô ấy gịuc ôm chăn lên nhanh.

Cô ấy sẽ biểu diễn à?

Giá mà mình cũng đăng ký thì tốt biết mấy!]

Đọc đến đây, ký ức trong tôi như được một chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa, mọi hồi ức dâng lên cuồn cuộn.

Tôi vốn là kiểu người luôn muốn thử nghiệm những điều mới. Những hoạt động thời trung học vốn đã ít, nếu có cơ hội, tôi nhất định không bỏ qua.

"Khách Điếm Hồng Trần" là bài hát tôi yêu thích nhất.

Loading...