Tình Thâm Không Dám Nói - Phần 3
Cập nhật lúc: 2025-04-10 17:18:39
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Ta học y vì Tần Tử Chính.
Nhưng chẳng ngờ rằng, chuyện này lại khiến Tần Tử Chính để mắt tới.
Nghĩ lại thật nực cười, ngay cả trong thoại bản còn thấy vô lý, huống gì là đời thực.
Từ nhỏ thân thể Tần Tử Chính đã yếu ớt, gầy gò, dễ nhiễm bệnh. Hắn khao khát tự do và khỏe mạnh, thích kết giao với người phóng khoáng, hoạt bát. Còn ta, chẳng khác nào một kẻ trầm mặc, chỉ biết vùi đầu vào sách thuốc, suốt ngày loanh quanh trong hiệu y.
Ta đã từng rất mong mỏi được gả cho Tần Tử Chính, nghĩ rằng có thể cùng chàng sánh vai dạo chơi, kết bạn bốn phương. Chỉ cần có ta bên cạnh, chàng sẽ an tâm sống đời vui vẻ, không phải bận lòng.
Thế nhưng, ta không ngờ được, sau khi Tần Tử Chính khỏi bệnh, ngày hai người tái ngộ, lại chẳng còn nhận ra nhau nữa.
Ngày ấy, Tần Tử Chính thành tâm tìm đến, đích thân ghé hiệu thuốc thăm ta. Nhưng ta không muốn gặp chàng, chỉ lặng lẽ tránh mặt, trốn phía sau quầy thuốc, vừa bốc dược vừa nói với dược đồng.
Tần Tử Chính cuối cùng vẫn tìm thấy ta, còn nhiệt tình muốn giúp ta lấy thuốc.
Ta cúi đầu, đưa tay ngăn lại:
“Cứ để tiểu đồng lo là được. Dù sao dược liệu cũng đâu thể qua loa tùy tiện.”
Tần Tử Chính không nhận ra giọng ta, vẫn ung dung cười nói:
“Cô nương à, cô không biết đó thôi, bệnh lâu ngày thành y. Tại hạ cũng biết chút ít dược lý.”
Ta vốn dĩ không định lộ diện, nhưng một số người xung quanh lại nhận ra ta:
“A, Dư đại phu đó à? Sao hôm nay cũng ra lấy thuốc? Không phải ngài bận lắm sao?”
“Hay để ta giúp ngài bốc thuốc nhé?”
Tần Tử Chính ngẩng đầu lên, trông thấy ta thì sững người, ánh mắt lộ rõ kinh ngạc.
Ta nhếch môi, cảm thấy khôi hài vô cùng. Đường đường là người từng đính ước, vậy mà khi đến lại chẳng thèm dò hỏi tin tức của ta một câu.
Trong mắt chàng, ta vẫn chỉ là một nữ tử cổ hủ, u mê, quanh năm cắm cúi trong sách.
Nào ngờ, ta cũng có thể đứng giữa đám đông, đối đáp lưu loát, bốc thuốc kê đơn, trị bệnh cứu người.
Sau một hồi trầm mặc, chàng nói:
“Sao trước giờ ta chưa từng nghe nàng nhắc đến việc khám bệnh miễn phí? Nghe nói ngay cả bệnh của Lâm đại nhân cũng do nàng chữa khỏi… Thật không ngờ…”
Ta khẽ đáp, thanh âm nhẹ như gió:
“Bởi vì ta từng nói rồi, nhưng chàng chẳng hề lắng nghe.”
Tần Tử Chính cả đời được người khác tâng bốc, a dua, chưa từng cúi mình lắng nghe thật lòng một ai.
Giờ đây, hắn mới như bừng tỉnh điều gì đó, chau mày hỏi ta:
“Ta chỉ nhớ là nàng từng đi khám ở hiệu thuốc, sao nay lại chuyển sang đại hội y miễn phí của phủ huyện?”
Ta cắn nhẹ môi, cố nén tiếng nghẹn:
“Nhà ta sa sút, cha mẹ mất, ta chẳng còn ai nương tựa. Hiệu thuốc không muốn dính líu đến kẻ ‘tai tiếng’ như ta nữa.”
Tần Tử Chính sửng sốt, giọng khàn đi:
“Chúng ta mới chỉ hủy hôn thôi. Nếu nàng cần giúp đỡ, có thể đến tìm ta mà.”
Giúp đỡ ta sao?
Chàng từ chối gặp ta. Khi lời đồn lan khắp phố, chàng im lặng như thể chưa từng biết ta là ai. Chàng không nói một câu biện minh, không một lần đứng ra bảo vệ.
Thế nên, thứ “giúp đỡ” mà chàng nói… là cái gì?
10
Ta chậm rãi thu dọn hòm thuốc, chờ khám cho vài bệnh nhân đến muộn. Gió thu se lạnh thổi tung những chiếc lá vàng, ta không nhịn được mà khẽ hắt hơi một tiếng.
Một làn hơi ấm bất ngờ phủ lấy vai, một tấm áo choàng mỏng nhẹ được khoác lên người ta. Ta ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tư Khấu Vũ.
Ánh chiều tà rọi nghiêng qua nửa khuôn mặt chàng, khiến dung nhan tuấn tú càng thêm trầm tĩnh, dịu dàng, khiến tim ta khẽ rung động.
Một viên quan đi tới, khẽ vỗ vai chàng, cười nói:
“Dư đại phu, tiểu tướng quân đã đợi người từ sớm.”
Tư Khấu Vũ đưa cho ta một chén sứ trắng, bên trong là nước gừng đường đỏ đang bốc khói:
“Uống chậm thôi, cẩn thận nóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-tham-khong-dam-noi/phan-3.html.]
Ta đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ, cổ họng lập tức ấm lên. Ta mỉm cười cảm tạ:
“Đa tạ tướng quân đã có lòng.”
Chàng cũng mỉm cười đáp lễ, ánh mắt sáng như ánh tà dương nơi chân trời:
“Người cực nhọc là nàng, Dư đại phu.”
Chung quanh bắt đầu xôn xao, ánh mắt tò mò dõi theo. Có người thì thầm:
“Vị tướng quân trẻ tuổi này là ai vậy? Trông thật tuấn tú, dáng vẻ phong nhã…”
Ta thoáng bối rối, không biết phải mở lời thế nào. Lỡ như nói sai, lại khiến chàng không vui. Nào ngờ Tư Khấu Vũ đã nắm lấy tay ta, không hề tránh né, cao giọng tuyên bố:
“A Uyển là vị hôn thê của bổn tướng.”
Hoàng hôn đỏ rực như lửa cháy nơi cuối chân trời. Mây hồng giăng khắp không trung. Mặt ta cũng nóng bừng như thiêu, ửng đỏ như cánh đào tháng ba. Ta cúi đầu thật thấp, chỉ sợ tim mình đập quá lớn khiến người khác nghe thấy...
11
Sau buổi khám bệnh miễn phí, bệnh tình kéo dài nhiều năm của Lâm lão sư đã thuyên giảm rõ rệt. Từ đó, các thế gia vọng tộc trong thành Thịnh Kinh không ngừng gửi danh thiếp đến phủ, mong được gặp mặt ta một lần.
Chẳng mấy chốc, cái tên Dư đại phu bỗng chốc lan xa, trở thành nữ y được yêu thích nhất chốn kinh thành.
Ta nghe nói Thái y viện sắp mở kỳ tuyển chọn, nhằm thu nhận những y sĩ tài hoa có tay nghề vững vàng. Con gái của Lâm lão sư – Lâm Hiểu – đã âm thầm thúc giục ta thử sức, khuyên ta nên nhân cơ hội hiếm có mà đăng ký.
Thế nhưng, từ xưa tới nay, Hoàng cung chưa từng thu nhận nữ y vào làm việc. Huống hồ, ta lại là nữ nhi của tội thần, thân phận thấp kém. Một khi khiến triều đình dấy lên bất mãn, e rằng chẳng những ta gặp họa, mà ngay cả Tư Khấu Vũ cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Hiểu lặng lẽ trao cho ta tấm thẻ đăng ký, khiến tay ta run rẩy suýt nữa làm đổ chén trà.
Lúc ấy, Tư Khấu Vũ đang ngồi dưới gốc bạch đàn bên ngoài viện, thong thả nhấp một ngụm trà ấm. Nào ngờ bị ta hất phải nước trà nóng, suýt nữa bị bỏng.
Chàng đưa tay đón lấy một chiếc lá rụng đang xoay xoay theo gió, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng như sao đêm:
“A Uyển, nếu nàng đã điền đơn rồi, thì cứ mạnh dạn mà đi. Chớ nên vì e ngại ánh nhìn thiên hạ mà từ bỏ ước nguyện trong lòng.”
“Có thể làm thì cứ làm. Có cơ hội thì phải nắm lấy. Ta đã giúp nàng tới tận đây rồi.”
Ta hơi cúi đầu, vành tai cũng đỏ lên vì xấu hổ. Quả thật... ta đã điền đơn đăng ký. Ta không thể kiềm chế khát vọng trong tim.
Chàng nói đúng. Nếu lòng muốn, vậy thì hãy làm.
Ta muốn sống thật tốt, thật vững vàng. Cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ người đã che chở cho ta.
Tư Khấu Vũ giơ tay che ánh nắng chiều, nụ cười của chàng ôn hòa như gió xuân, giọng nói dịu dàng như rượu ấm:
“Ta đã hứa rồi. Dù nàng đi đến đâu, ta vẫn luôn ở phía sau nàng, bảo vệ nàng.”
12
Kỳ tuyển chọn của thái y viện được tổ chức vào tiết lập đông, cả tờ đơn lẫn người dự thi đều phải được xác minh nghiêm ngặt trước đó. Thế nhưng, ngay trước ngày thi một hôm, tờ đơn đăng ký của ta đã bị thiêu hủy.
Dư Viễn thong thả tựa cửa, vẻ mặt không hề hối lỗi:
"Ta đã nói là vô tình nó bén lửa rồi mà. Nhìn xem, suýt nữa thì đốt luôn cả khuê phòng của tỷ ta."
Trong lò sưởi, chỉ còn lại tro tàn và những mảnh giấy vụn, song tên ta vẫn còn mờ mờ hiện trên một mảnh tro chưa cháy hết.
Nhị thúc của ta thì giả vờ tốt bụng, đứng ra dàn xếp, rồi khom người nói với nha hoàn:
"Thôi bỏ đi, Liễu Uyển, đừng trách nó nữa. Trời khô hanh, nên mấy tờ giấy bén lửa thôi."
Nha hoàn run rẩy, nước mắt ngắn dài, chỉ biết cúi đầu nhận tội vì không cẩn thận.
Ta biết rõ, trong lần khảo thí này, Dư Viên không được chọn nên trong lòng sinh oán. Mà Nhị thúc thì sợ nếu ta đỗ đạt, e rằng sau này địa vị nhà họ Dư sẽ bị lung lay, nên dứt khoát muốn cắt đứt đường thi của ta.
Trước kia, ta từng nghĩ Dư Viễn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, nên nhiều lần bao dung. Còn Nhị thúc thì luôn bị phụ thân ta quở trách, có phần uất ức trong lòng, nên ta cũng nể mặt.
Nhưng giờ phút này, nỗi giận dâng trào khiến ta chẳng thể kìm nén thêm.
Ta giơ tay tung một nắm phấn thuốc. Trong khoảnh khắc, Nhị thúc và Dư Viễn đồng loạt hít phải, liền ôm n.g.ự.c rên rỉ, sắc mặt tái mét. Cả hai người ngồi bệt dưới đất, run rẩy, không dám kêu lớn.
Lũ hạ nhân xung quanh đều giả vờ như không thấy gì, không ai dám lên tiếng.
Loại thuốc này vốn không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ cần đụng nhẹ cũng khiến cơ thể đau nhức như bị d.a.o cứa. Càng đụng càng đau, càng rên càng nhức. Chẳng mấy chốc, hai kẻ đó ôm nhau mà khóc lóc thảm thiết.
Ta tiến lên, không chút khách khí mà đá một cú vào người Dư Viễn, khiến hắn lăn lộn, mặt trắng bệch.
Dư Viễn giờ đây chỉ biết khóc nức nở, nhìn ta mà run như cầy sấy. Kẻ luôn miệng mỉa mai ta khi trước, giờ đây ngay cả một lời cầu xin cũng không dám thốt ra.
Ta, người trước nay vốn hay mềm lòng, lúc này lại thấy khoái chí vô cùng.
Thì ra… làm người đáng sợ một chút cũng thật là thống khoái.