buông đĩa xuống, còn cảm thấy ngon miệng nữa.
Đưa tay cầm chiếc nhẫn mà luôn đeo ngón tay đây.
Dưới đôi mắt của sáng lên, và mở cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Chiếc nhẫn tạo thành một hình parabol và cuối cùng rơi xuống bể bơi.
Cơ thể của Quý Thần Tự run lên.
Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của biến mất, môi mím , hoảng sợ :
"Cảnh Nguyệt, sai , thật sự sai ."
“Ngày xưa là quý trọng em, là ngu ngốc.”
"Anh thể đổi, sẽ theo đuổi em một nữa."
“ em xóa bạn bè với …”
Quý Thần Tự vẫn dám nhớ sự tuyệt vọng của khi gửi tin nhắn ngày hôm qua nhưng xóa bạn bè.
Ngay khi cuối cùng cũng tìm cách.
Khoảnh khắc thấy hy vọng, dấu chấm than màu đỏ đó xé nát những kỳ vọng tan vỡ của thành từng mảnh.
"Cảnh Nguyệt, hiện tại cầu xin em tha thứ và chấp nhận ngay lập tức."
“ dù nữa, cho cơ hội em?”
“Hãy để cho một cơ hội để bù đắp, để thể tiếp tục con đường theo đuổi em một nữa…”
"Đi ngoài rẽ trái."
Một tiếng lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trước khi kịp định thần , kéo một vòng tay rắn chắc và ấm áp.
Trì Tịch ôm lấy một cách chiếm hữu, ngạo nghễ nhướn mày Quý Thần Tự:
“Cậu tìm hiểu một chút về lò hỏa táng ?”
“Đến lúc đó sẽ giúp thu thập tro cốt.”
25.
Bị Quý Thần Tự quấy rầy như , và Trì Tịch thể ở lâu hơn vì sợ phiền bữa tiệc của khác.
chào tạm biệt và rời .
"Anh về nhà ?"
động tác cúi đầu của Trì Tịch mà cảm thấy chút bối rối.
“Không, hôm nay tâm trạng .”
"Đưa em biển ngắm bình minh."
26.
mà thật sự tin Trì Tịch thì đúng là gặp quỷ mà.
, thật sự là ngắm bình minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-cam-chan-thanh/phan-5-hoan.html.]
mà trong thời gian khi ngắm bình minh, là ở trong xe…. khụ khụ.
Sau một hồi mãnh liệt, đặc biệt là khoảnh khắc chìm đắm trong biển tình.
Trì Tịch nhấc tay lên, đó một cảm giác lạnh lẽo thoáng qua từ ngón áp út của .
Ý thức của trở nên rõ ràng chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng giây tiếp theo khi những ngón tay của đan chặt , và bắt đầu trầm luân...
Cuộc gọi của Tả Bội Phong gọi đến ngay bình minh.
dùng hết sức dựa n.g.ự.c Trì Tịch, trong giọng vẫn còn chút buồn ngủ:
"Có chuyện gì , Bội Phong?"
đầu bên điện thoại Tả Bội Phong mà là một bạn chung khác của chúng :
"Cảnh Nguyệt, mau tới xem Thần Tự !"
“Vì lấy chiếc nhẫn mà cô vứt bỏ, lội trong ao suốt mấy tiếng đồng hồ liền!”
“Giữa mùa đông thì con thể chịu đựng ! Lên bờ là ngất luôn !”
“Bây giờ đang ở bệnh viện, và đang nóng bừng như một kẻ ngốc .”
"Dù thì hai cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng .”
"Cô hãy đến gặp …”
, mím môi, đó bình tĩnh : “Anh tỉnh ? Nếu còn tỉnh thì đưa điện thoại cho ."
Đầu bên điện thoại im lặng trong mười giây.
Sau đó, giọng khàn khàn yếu ớt của Quý Thần Tự như đang :
"Cảnh Nguyệt, tìm chiếc nhẫn ."
Nguyệt
"Anh, tìm , em thể…”
“Quý Thần Tự.” chậm rãi ngắt lời , “Bây giờ nhiều chiêu trò cố tình quấy rầy mà.”
"Đừng những việc vô ích nữa, và đừng trì hoãn việc và Trì Tịch ngắm mặt trời mọc."
Đầu bên của điện thoại đột nhiên dừng .
cũng dừng .
Bởi vì cúi đầu xuống, thấy chiếc nhẫn kim cương ngón áp út của .
Dưới ánh nắng chợt lóe lên, nó tỏa ánh sáng chói lóa.
Trì Tịch vòng tay qua eo và ôm lòng.
Tay chạm chiếc nhẫn kim cương, trầm giọng :
"Nếu em đeo chiếc nhẫn của , em sẽ ở bên đến hết cuộc đời."
"Nếu như em dám chạy..."
Khóe miệng mỉm , nhướn lông mày lên:
“Vậy hãy đưa t r o c ố t của cho em.”
- Hoàn -