Tình cảm bị thời gian chôn vùi - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-12-31 04:29:23
Lượt xem: 238
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
60.
Trên đường về, Tần Nhã chặn đường , “À, nãy ngại quá… chỉ đùa thôi, ngờ nhỏ còn ở thư phòng muộn như thế.”
cắn môi, nhỏ giọng , “À, .”
Tần Nhã nhếch miệng , ghé sát , nhỏ, “Chị tên Hướng Nam Nguyệt ?”
Nghe , sững .
Tần Nhã: “Hahaha, biểu cảm của chị, ngay mà! , nhỏ đuổi theo một nhân viên trong hẻm chứ. Hóa là đuổi theo trong lòng!”
Tần Nhã thẳng thắn đến mức đỏ mặt vì trêu, nhưng trong lòng chút vui mừng.
“Chị với cãi ?”
Tần Nhã hỏi tiếp.
ngẩn , vẻ lanh lợi của cô gái mặt, chợt cảm thấy cô cũng đáng để tâm sự. thấp giọng đáp, “ mắng …”
“Phụt…”
Nghe , Tần Nhã bật thành tiếng, hỏi ngay, “Chị mắng đến mức luôn hả?”
: ……
“Ơ , chị suýt chút nữa cưới khác ?”
khựng , ngượng ngùng gật đầu, “Sao em ?”
“Nghe thôi.”
Tần Nhã nhướng mày, hì hì, “Đợt chị sắp cưới, em cũng Giang Đô chơi. Kết quả là nhỏ ngày nào cũng uống rượu say khướt, một trốn trong phòng , chẳng thèm để ý đến em. Không ngờ em em từ nhỏ , mít ướt .”
Ơ…
Đây đầu Thẩm Dĩ Tu , nhưng nào cũng cảm thấy khó tin cả.
Bây giờ chút hối tiếc.
Nếu tình cảm của sớm hơn, lẽ chuyện khác.
từng nghĩ rằng hiện thực phá tan lớp ngăn cách trong cuộc sống, cuộc đời định sẵn là bốn bề gió lộng. ngờ rằng, gió cũng lúc dừng .
Người mà nghĩ sẽ bao giờ thuộc về , đợi lâu đến …
61.
Nghe đến từ “mít ướt”.
Tần Nhã nhịn ôm bụng , nhưng lâu, bỗng ngớ , hạ giọng , “Mợ nhỏ, đang trốn ở góc kìa. Yên tâm , trong lòng mợ. Mợ dỗ một chút là ngay.”
Ở góc hành lang?
cứng đờ , dám đầu, sợ Thẩm Dĩ Tu trốn mất. mỉm cảm ơn Tần Nhã, tự trở về phòng.
Cánh cửa đóng , ngăn cơn gió lạnh bên ngoài thổi .
tựa cửa chờ đợi, nhưng mãi thấy bóng nào qua mắt mèo. Có lẽ vì quá mệt, dựa cửa, đầu óc mơ màng.
Tiếng bước chân từ cầu thang vọng .
vô thức qua, lập tức trốn phòng, giường trần nhà. Do dự một hồi, kéo áo choàng tắm , sấp giường, cảm thấy hổ vô cùng.
Lần đầu tiên.
thấy liều lĩnh đến thế…
Tiếng gõ cửa vang lên.
mở to mắt, thầm nghĩ cửa khóa, mau chứ.
Khoảnh khắc cửa mở.
Nhìn thấy Thẩm Dĩ Tu đóng cửa, vội vàng tiếp tục giả vờ ngủ.
“Hướng Nam Nguyệt, em ngủ thế sợ cảm ?”
nhắm mắt, tim đập thình thịch, giả vờ vô thức trở , liền cảm thấy n.g.ự.c lạnh buốt.
“Hướng Nam Nguyệt.”
Thẩm Dĩ Tu gọi nữa.
căng thẳng, rõ ràng cảm nhận hương thơm thanh mát tiến gần, nhưng ngờ Thẩm Dĩ Tu giúp mặc áo choàng tắm.
Hơi thở phả qua.
Thẩm Dĩ Tu cẩn thận buộc dây áo choàng. Sợ rời , giả vờ mơ màng mở mắt, đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Dĩ Tu, giọng mềm mại:
“Ưm… khó chịu…”
“Khó chịu chỗ nào?”
Dĩ nhiên là khó chịu trong lòng.
Thẩm Dĩ Tu để ôm lấy , đôi mắt đen sâu thẳm , tay khẽ vuốt mái tóc .
Nhận chút đáp từ Thẩm Dĩ Tu.
mừng rỡ, nghĩ ngợi nhiều, liền hôn .
Thẩm Dĩ Tu khựng , giọng thấp: “Uống rượu ?”
nhỏ giọng đáp, “Hửm? Đây đang mơ ?”
nghĩ giả ngốc, nhưng thể giả, thật sự sợ Thẩm Dĩ Tu thấu. Hoặc lẽ, hiểu rõ .
Thẩm Dĩ Tu: “Anh là ai?”
từ từ áp sát , hôn lên môi Thẩm Dĩ Tu, ngượng ngùng cực độ, ấp a ấp úng :
“Chồng em… Thẩm Dĩ Tu…”
thề.
chỉ dỗ Thẩm Dĩ Tu thôi.
lời dứt.
Cùng với một tiếng “cạch”, tất cả chìm bóng tối.
62.
Đêm tĩnh lặng.
Trong mơ hồ, thấy thấp giọng : “Thật sự với em.”
vẫn nhắm mắt, bàn tay nắm cổ tay cũng dần buông lỏng, nhưng ngờ Thẩm Dĩ Tu kéo lòng.
Ngửi mùi hương thanh mát , lòng ấm áp, rúc sâu hơn vòng tay , chỉ mong thời gian dừng ở giây phút .
.
Gần trưa, khi tỉnh dậy, Thẩm Dĩ Tu còn ở đây. Ngồi lặng giường, suýt nghĩ rằng tối qua chỉ là một giấc mơ.
Trái tim trống trải.
Dạ dày càng khó chịu hơn, vật bên bồn rửa, nôn bao nhiêu .
Tiếng gõ cửa vang lên.
cứ nghĩ là Thẩm Dĩ Tu, lòng đầy mong đợi mở cửa, nhưng mặt là một xa lạ.
“Xin hỏi?”
“Thẩm lão gia bảo đến đón cô.”
Biệt thự nhà họ Thẩm quá lớn.
Đi vòng vèo mãi mới đến đại sảnh chính. Một bàn tròn đông , còn đàn ông tóc bạc trắng ở ghế chính, gầy guộc, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt lạnh lùng hề thua kém Thẩm Dĩ Tu.
Nếu đoán nhầm, đây thể là ông nội của Cố Cẩn Hiên... cũng chính là cha của Thẩm Dĩ Tu.
“Chị Nam Nguyệt.”
Bạch Hân bỗng , lên tiếng.
ngẩn , theo phản xạ hầu dẫn đường, nhưng phát hiện lưng chẳng ai. Đối diện với nụ đầy ẩn ý của Bạch Hân, chỉ tìm một lỗ nẻ sàn mà chui xuống.
kiểu sợ giao tiếp.
lúc , ánh mắt của trong đại sảnh khiến lập tức căng thẳng, lúng túng lùi .
“Lại đây.”
Thẩm Dĩ Tu dậy về phía , đưa tay nắm chặt cổ tay .
Tần Nhã vốn bên cạnh , thấy đến, liền nhanh chóng bảo thêm ghế, nhường chỗ cho . chỉ cảm kích cô .
“Chào hỏi .”
Thẩm Dĩ Tu siết nhẹ tay , , giọng trầm thấp.
Cha của ho khan vài tiếng, mệt mỏi sang , nhíu mày hỏi:
“Đây là..”
“Chú, chào chú, cháu là Hướng Nam Nguyệt…”
Nếu là bình thường, gặp một lớn tuổi như thế , chắc chắn sẽ gọi là ông ...
Lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp, định thêm thì Bạch Hân lên tiếng cắt ngang:
“Ông nội, cô là bạn gái cũ của Cẩn Hiên, tình cờ đang việc tại công ty của Thẩm .”
Lời dứt.
Cả đại sảnh chìm trong im lặng.
Sắc mặt cha Thẩm Dĩ Tu đổi: “Hoang đường! Cô gì? Cô là bạn gái cũ của Cẩn Hiên?”
Bạch Hân dường như dự đoán phản ứng , chỉ nhạt .
cắn môi, rằng những chuyện sớm muộn gì cũng đối mặt, liền lên tiếng:
“Chú…”
“Người đang ở bên cô bây giờ là con.”
Thẩm Dĩ Tu thản nhiên cất lời, nhưng giọng chắc nịch.
Bàn ăn lập tức yên lặng.
Cha của quan sát , đặt đũa xuống, bầu khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tinh-cam-bi-thoi-gian-chon-vui/chuong-15.html.]
Đôi chân run rẩy, như một phạm nhân đang chờ tuyên án.
63.
“Dĩ Tu.”
“Cha, ăn .”
Thẩm Dĩ Tu cầm đũa gắp thức ăn cho cha . Chỉ khi ông cầm đũa trở , mới buông đũa, siết c.h.ặ.t t.a.y như đang trấn an.
“Tại lúc đầu gọi cô đến ăn cơm?”
Cha đột ngột hỏi.
Đầu ong lên, dám rằng vì mới tỉnh.
Thẩm Dĩ Tu giữ vẻ mặt bình thản, từng chữ một:
“Cô tối qua quá mệt, con để cô ngủ thêm chút.”
Lời dứt.
Sắc mặt Bạch Hân đổi ngay lập tức.
: ……
Trời ơi!
Chưa bao giờ đánh ch.ết Thẩm Dĩ Tu như lúc . Bao nhiêu đang ở đây, cái gì chứ!
Lúc , căng thẳng bối rối.
Tay cầm đũa cha Thẩm Dĩ Tu run, ánh mắt hướng về phía cô gái ở góc bàn. Cô gượng gạo, khiến cha Thẩm khỏi tức giận lườm Thẩm Dĩ Tu một cái.
Những khó dễ mà tưởng tượng hề xảy .
cảm thấy mất mặt để cho hết, tim đập thình thịch, còn Thẩm Dĩ Tu vẫn thản nhiên gắp thức ăn cho như chẳng gì xảy .
“Mọi , ăn .”
Thẩm Dĩ Tu giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khí thế của khiến khác nể sợ.
Có lẽ ai nhúng tay chuyện , nên bắt đầu nâng ly, cố khí sôi động hơn.
Bữa cơm .
ăn trong trạng thái cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để thất lễ. Tuy nhiên, khi sắp kết thúc, thể nhịn nữa, che miệng, cố nén cơn buồn nôn.
Sắc mặt cha Thẩm trầm xuống, rõ ràng hài lòng với .
khó chịu trong lòng, dám lên tiếng.
Nhìn khách dần rời , cảm thấy lo lắng, dè dặt cha Thẩm.
“Ông nội, đừng giận mà.”
Bạch Hân bên cạnh, dịu giọng an ủi.
Thẩm Dĩ Tu liếc Bạch Hân, cô lập tức co rúm , dám thêm.
Cha thẳng lưng ở ghế chính, ánh mắt lạnh lùng, dường như sự bất mãn với lên đến đỉnh điểm.
“Cha…”
Thẩm Dĩ Tu siết c.h.ặ.t t.a.y , rõ ràng kéo .
“Chú.”
cảm thấy hổ tột độ, lo rằng sẽ mắng, vội vàng nhỏ giọng :
“Xin , cháu thật sự kiểm soát …”
“Con , đừng sợ. Không . Con mà, ai cũng sẽ lúc khó chịu trong .”
Cha Thẩm lên tiếng an ủi, đó sang với ánh mắt nghiêm nghị. bối rối.
.
Ngay đó, ông sang trách Thẩm Dĩ Tu:
“Làm đàn ông mà bạn gái cũng với gia đình, bạn gái ốm mà ở chăm sóc, bảo mày độc nhiều năm như .”
Thẩm Dĩ Tu như thở phào nhẹ nhõm, khẽ nắm lấy tay .
mím môi, cảm giác như sống sót cơn đại nạn, nhưng cơn buồn nôn ngừng trỗi dậy.
Một lát .
Tần Nhã khẽ lẩm bẩm:
“Mợ nhỏ, em để ý chị cứ buồn nôn suốt, khi nào chị mang thai …”
Lời dứt.
Cả phòng khách rơi im lặng.
ngẩn bên cạnh Thẩm Dĩ Tu, choáng váng, nên đáp thế nào.
64.
Que thử thai, hai vạch.
mang thai .
bối rối…
“Mợ nhỏ, xong ?”
Bên ngoài vang lên giọng tò mò của Tần Nhã.
vội vàng cất que thử thai, mở cửa ngoài. kịp trả lời, Thẩm Dĩ Tu với Tần Nhã:
“Không thai. Cháu với ông nội .”
Tần Nhã: ?
Thẩm Dĩ Tu: “Nhanh .”
Tần Nhã nghiêng đầu và Thẩm Dĩ Tu, tinh nghịch rời : “Tuân lệnh!”
chút mơ hồ, nước mắt lấp lánh trong mắt, khẽ lên tiếng, nhưng Thẩm Dĩ Tu bước tới, ôm lòng:
“Đừng sợ, sẽ chịu trách nhiệm. Chuyện mang thai, chờ chúng kết hôn hãy .”
Mùi hương thanh mát phảng phất quanh mũi.
“Kết hôn?”
ngạc nhiên, nên hỏi điều gì , khẽ : “Sao em mang thai…”
“Biểu cảm của em.”
Thẩm Dĩ Tu xoa đầu , giọng trầm thấp: “Nhìn như đang sợ hãi.”
nhịn mà nức nở.
“Đừng .”
Thẩm Dĩ Tu thở dài một , đưa tay lau nước mắt cho , nhẹ nhàng :
“Tối qua còn dũng cảm như thế, giờ rơi nước mắt ?”
ngước mắt đẫm lệ , lúc mới nhận , mà kịch tối qua Thẩm Dĩ Tu tất cả nhưng vẫn giả vờ. Tai đỏ bừng, hổ , khẽ : “Thẩm Dĩ Tu, chúng thật sự hòa ?”
“Làm hòa còn giả ?”
Thẩm Dĩ Tu cong môi, cúi đầu chạm trán , giọng trầm thấp: “Chuyện đây, lặp nữa, ?”
chớp mắt, ngờ tha thứ nhanh như , khỏi nhỏ giọng hỏi: “Có vì em mang thai nên mới tha thứ cho em …”
“Trong đầu em nghĩ linh tinh gì thế.”
Thẩm Dĩ Tu như chọc : “Có chồng nào bao dung cho vợ chứ?”
Cuối cùng.
Thẩm Dĩ Tu cúi đầu chạm trán , lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi:
“Hướng tiểu thư, em đồng ý Thẩm phu nhân ?”
nghẹn ngào, đưa tay ôm chặt lấy Thẩm Dĩ Tu.
Lo lắng, buồn bã, bực bội, mất mát, hạnh phúc.
trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, nhưng tất cả đều dừng tại giây phút .
65.
Chuyện mang thai Thẩm Dĩ Tu giấu kín.
hiểu, nhưng cảm thấy hẳn cân nhắc của riêng . Không ngờ, đưa về Giang Đô ngay trong đêm, liên tục vài ngày đến thăm ba , mỗi chỉ trò chuyện một chút rời .
Hứa Ninh bảo rằng đây là dấu hiệu sắp kết hôn, nhưng dám tin.
Thế nhưng.
Chỉ trong nửa tháng.
Thẩm Dĩ Tu chỉ giải thích rõ ràng về sính lễ, nhà mới, mà thậm chí cả trung tâm chăm sóc sinh của cũng chuẩn xong xuôi.
Có thể thấy.
Anh nhất định chuẩn từ lâu…
“Tại là hôm nay đăng ký kết hôn?”
Nói thật.
cứ nghĩ sẽ mang bụng bầu mà danh phận trong một thời gian, nhưng Thẩm Dĩ Tu dẫn cửa cục dân chính.
Thẩm Dĩ Tu: “Hôm nay đăng ký, chúng sẽ đầu bạc răng long.”
: ……
Đứng cửa đón gió mát, mơ hồ như thấy thiếu niên đeo tai ngày .
Khi đó.
Thẩm Dĩ Tu cô độc một , còn bây giờ, đang nắm lấy tay , cùng tiến về tương lai phía .