Dứt lời, nàng vơ lấy bộ y phục cạnh đầu giường, cúi đầu lao khỏi phòng.
Ta cảm thấy nàng chút kỳ lạ, nhưng rõ là lạ ở chỗ nào.
[6]
Ta nghĩ Du Song Song lẽ là e thẹn nên quyết định chủ động hơn một chút.
Nàng tuổi còn nhỏ, là tỷ tỷ nên chủ động hơn mới .
Huống hồ, phụ nàng giúp đỡ phụ nhiều, bây giờ họ đến đây, nhất định tròn bổn phận của chủ nhà.
“Song Song, trưa nay chúng Hạnh Hoa Lâu dùng bữa nhé.”
Nàng đang uống , thì gật đầu.
“Buổi sáng chải tóc ? Để giúp chải nhé.”
“Không cần .” Nàng xua tay.
Ta vẫn lấy lược : "Song Song năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Nàng đáp: “Mười lăm.”
“Vậy búi tóc song loa ?” Ta thấy nàng thật đáng yêu bèn búi cho nàng hai búi tóc tròn. Nàng cầm gương soi, vẻ mặt gượng gạo.
“Không ?” Ta hỏi.
“À, .” Nàng gượng : "Tay nghề tỷ thật khéo.”
Ta mỉm , bộ y phục của nàng: "Có mang nhiều quần áo đến ?”
“Y phục của mặc chắc , để đưa mua nhé.” Ta thu dọn đồ đạc bàn, dắt tay nàng ngoài: "Mua xong quần áo và phấn son, chúng sẽ ăn trưa.”
Tiểu cô nương thì nên ăn mặc tươi tắn một chút, váy của nàng trông già dặn quá.
Nàng cứ chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay , rút .
Ta nghĩ nàng đang hổ, : “Từ nhỏ mong một , tiếc là duyên phận .”
Ngón tay nàng khẽ động im lặng để dắt .
Đến tiệm may, bà chủ trông thấy Du Song Song thì ngẩn : "Vị tiểu thư vóc thật cao.”
“Cao một chút trông mới .” Ta : "Có cỡ nào nàng mặc ạ?”
Bà chủ sẵn, chỉ thể đo may: " cũng nhanh thôi, ngày là lấy .”
“Vậy cũng .” Ta chọn một tấm vải màu vàng tơ non ướm lên nàng: "Đẹp quá, trông thật yểu điệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-6.html.]
Du Song Song đỏ mặt: "Màu tím là .”
Một ngày tốt lành
“Màu tím trông già lắm.” Ta bảo nàng yên: "Để đo kích thước cho .”
Du Song Song thẳng , căng cứng. Ta thấy dáng vẻ nàng thật thú vị, khỏi bật , véo nhẹ má nàng: "Đều là nữ nhi với , hổ cái gì chứ.”
Mặt nàng càng đỏ hơn, đầu chỗ khác.
“Vết sẹo cổ từ bao giờ ? Sao bôi chút thuốc mỡ?”
Là nữ nhi, sẹo cổ chắc hẳn buồn lòng.
“Lúc nhỏ để ý.” Nàng thản nhiên đáp: "Chỉ là một vết sẹo thôi mà.”
Ta thở dài: "Muội cũng giống , mẫu , quả thực là khác biệt với khác.”
“Sau chuyện gì cứ với tỷ tỷ, ?”
Nàng cụp mắt , gì.
Chọn thêm cho Du Song Song hai đôi giày, trả tiền xong, dắt nàng sang tiệm bên cạnh mua son phấn.
“Đừng động.” Ta lấy một ít son môi: "Để thoa giúp .”
Thoa son xong, nàng bớt vài phần khí, thêm mấy phần kiều diễm.
Ta hài lòng, véo má nàng: "Đẹp thật đấy.”
Nàng tránh nhưng tránh kịp.
Hai chúng khỏi tiệm thì gặp ngay Du Lộc. Ta gọi: “Du đại ca, và Song Song định đến Hạnh Hoa Lâu, cùng ?”
Du Lộc đang trợn tròn mắt Du Song Song, như thể thấy thứ gì đó kinh khủng lắm, “phụt” một tiếng, bật : "Gia, …”
Hắn nửa chừng thôi: "Cũng… cũng tệ.”
Du Song Song nắm chặt tay, giọng lạnh lùng: "Ca, rảnh rỗi lắm ?”
“À, còn việc, bận lắm. Ta đây.” Du Lộc vén vạt áo, co giò chạy mất.
Du Song Song nghiến răng kèn kẹt.
“Là thưởng thức thôi, .” Ta tủm tỉm xoa đầu nàng: "Ngoan.”
Du Song Song cứng đờ mặt.
[7]
Phụ và Du Lộc bận rộn, hầu như chỉ lúc ăn tối mới thấy mặt họ.