Tiểu Phượng Hoàng Mao Mao - 2
Cập nhật lúc: 2025-08-21 05:10:14
Lượt xem: 867
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại những tiên nữ tiên quân khác thì đặt tên là Nguyệt, là Tuyết, là Vân, là Thủy… đến lượt thì là Mao Mao!!!!!
Cảm ơn cha , chứ nếu theo ý nương thì đặt là Mao Nhị Cẩu . Nàng bảo tên hèn mọn dễ nuôi sống…
Một vốc nước mắt đắng cay…
Cha dậy, mời gia gia xuống: “Cha, uống ngụm nước .” Cha rót một chén , hỏi: “Mao Mao hi vọng, ý cha là cách định thần hồn của con bé ?”
Gia gia nâng chén lên, gật đầu. Nương lập tức giật lấy: “Nói mau! Làm cứu nàng?”
Gia gia trừng mắt nương: “Thiếu Hành Thượng thần xuất quan .”
Nương ngơ ngác gia gia. Gia gia giận đến dậm chân: “Thiếu Hành Thượng Thần là duy nhất hiện nay thể tu bổ thần hồn, chuyện các con cũng ?”
“Biết chứ!” Nương đáp tỉnh bơ, “ đây con từng tìm đánh , kết quả thua, đánh cho thảm quá. Cha xem, chịu giúp ?”
Gia gia phun cả ngụm , giơ tay chỉ nương , tức đến thốt nên lời.
Cha liền nặng nề ho khan một tiếng: “Để tìm dịp tới cửa thăm hỏi một .”
Lúc , đại trưởng lão – từ đầu vẫn im lặng – mới cất tiếng: “Thực hôm nay đến đây, cũng chính là về chuyện của Thiếu Hành Thượng Thần.”
Ông nhấp một ngụm rượu thong thả : “Thiếu Hành Thượng Thần vốn giao tình sâu xa với tộc … Năm đó…”
“Nói trọng điểm!” Nương đập bàn một cái.
Đại trưởng lão bất đắc dĩ tiếp tục: “Tộc trưởng đời của Phượng tộc từng là tử của Thiếu Hành Thượng Thần. Sau trong đại chiến Thần – Ma, để cứu thượng thần mà ngã xuống, vì Thiếu Hành Thượng Thần mang ơn, còn nợ tộc một nhân tình!”
Mắt nương sáng bừng! Thật sự hi vọng !
4,
Ngày hôm , cha nương cùng đại trưởng lão đưa lên Cửu Trùng Thiên, đến tận bên bờ Ngân Hà để bái kiến Thượng Thần.
Cung điện của Thượng Thần nguy nga tráng lệ, tiên khí lượn lờ, thấy: Rất! Có! Tiền!
Ta tay cha, cổ vươn dài khắp nơi. Đẹp quá, hơn cái cây ngô đồng của chúng nhiều. Có hoa, cỏ, còn cả sông, trong sông cá!!! Nhớ đến món cá nướng của cha, liền chảy nước miếng…
Tiên đồng dẫn chúng đại điện, bảo đợi. Nương hiếm hoi lắm mới yên, chạy loạn.
Chưa đợi lâu, bên ngoài bước , trường bào phiêu dật, mái tóc bạc dài chấm đất.
Ta trợn tròn mắt, còn tưởng cái vị “Thượng Thần” mà họ già lắm chứ! Không ngờ trẻ như , còn nữa. Nghĩ đến đây, sang cha… Ừm… cha gọi là “mỹ nam một tam giới”, nhưng thấy vị Thượng Thần còn hơn cơ!
“Thiên Thế, lâu gặp ~” Thiếu Hành Thượng Thần cất tiếng gọi nương .
Nương đáp bằng một cái lườm, cha vội nhắc nhở, hôm nay chúng đến là để nhờ giúp.
Nương tình nguyện lắm, mới lên tiếng: “Lâu gặp, Thiếu Hành Thượng Thần!”
Cha ho khẽ một tiếng, bước lên hành lễ, sợ chậm trễ thì nương bốc đồng: “Thiếu Hành Thượng Thần, đến là vì tiểu nữ Mao Mao…”
Thiếu Hành Thượng Thần phất tay ngăn : “Vừa xuất quan, tin . Tiểu phượng hoàng nghìn năm mới sinh một của Phượng tộc, thể yếu nhược, thần hồn bất . Hôm nay chắc hẳn các ngươi đến vì chuyện của tiểu nha đầu đúng ?”
Đại trưởng lão chắp tay: “Thượng Thần, Phượng tộc chúng nghìn năm mới một tiểu phượng hoàng, tiếc rằng mẫu nàng kiềm chế…” còn lườm nương một cái, “Bây giờ Mao Mao thần hồn bất , trăm tuổi vẫn hóa hình , cho nên mới dày mặt đến thỉnh cầu Thượng Thần tay giúp đỡ.”
Thiếu Hành Thượng Thần ngoắc . Ta cũng chẳng sợ, từ trong tay cha nhảy xuống, lon ton chạy đến mặt Thượng Thần, phi một cái lên ngay trong lòng Thượng Thần, tìm chỗ thoải mái mà xuống.
Nương ở phía đen cả mặt. Còn thì dụi dụi áo của Thượng Thần, ừm… thơm thật… thích…
Thiếu Hành Thượng Thần bật : “Tiểu quỷ, tệ!” Nói xoa đầu : “Để nàng đây !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-phuong-hoang-mao-mao/2.html.]
Nương lập tức nhảy dựng lên: “Để ? Tại để ? Ngài thể nghĩ cách nào khác ?”
Thiếu Hành ôm lấy : “Ngươi tưởng tu bổ thần hồn dễ dàng lắm ?”
Cha vội vàng giữ chặt nương: “Đa tạ Thiếu Hành Thượng Thần nguyện thu nhận tiểu nữ đồ !”
Thiếu Hành nhướng mày. Nương cũng sực hiểu , trong Tứ Hải Bát Hoang, nhắc đến cao nhân ẩn sĩ, Thiếu Hành tuyệt đối xếp hàng đầu.
“Ôi chao, thật vinh hạnh! Nữ nhi của mà lọt mắt xanh của Thượng Thần, đúng là phúc đức ba đời!”
Thiếu Hành : “Nhận thì cũng . các ngươi nỡ để nó còn nhỏ như theo học nghệ ?”
Nương nhún vai: chẳng cả, nàng từ nhỏ lăn lộn ngoài hoang dã, quen .
Chỉ cha thì còn xót, nhưng vì sức khỏe của , cũng đành đồng ý.
Chỉ vài câu ngắn gọn, giữ .
Khi rời , nương thậm chí còn cái cảm giác… cuối cùng cũng tống củ khoai nóng bỏng tay …
Nhất định là nghĩ nhiều …
5.
Ta sắp xếp ở một tiểu viện phía đông, trong đó một cây ngô đồng to lớn, thích mê!
Có điều, từ nhỏ quen ngủ trong lòng cha nương, nay đầu rời xa, tuy sợ nhưng chẳng quen.
Đêm xuống, đừng hỏi tại bên bờ Ngân Hà cũng đêm, ! Ta một , , một con phượng hoàng, loạng choạng bước khỏi viện. Tiếc là chỗ rộng quá, lạc đường chẳng ngoài ý …
Khắp nơi cây với cỏ, mãi vẫn thấy một bóng . Có lẽ vì … quá lùn?
Đi một hồi mệt quá, thấy bên bờ sông một tảng đá, liền phịch xuống, chán nản đói. Nhìn đàn cá trong sông bơi qua bơi , bụng càng réo, uỷ khuất mà kêu “chíp chíp” liên hồi.
Bỗng một bàn tay to tóm lấy :
“Chậc… từ bao giờ trong phủ con gà con thế ?”
Trước mắt hiện một gương mặt… cha và Thiếu Hành Thượng Thần đều kém một bậc! Đây mới gọi là tuyệt sắc nhân gian!
Hạt Dẻ Rang Đường
Hắn lắc lắc trong tay:
“Con gà xí là từ nhà bếp chạy ?”
Nói xách cổ , đung đưa về phía .
Ta suýt ngạt thở… gấp quá, mổ một cái, tay rướm máu, lỡ nuốt một ngụm, vội vàng nhổ:
“Phù phù phù…”
Hắn kinh ngạc :
“Ngươi là giống gà gì, thể thương?”
“Ngươi mới là gà! Cả nhà ngươi đều là gà!” Ta giãy dụa, miệng chửi ngớt. Đẹp trai thì giỏi lắm ? Ta ghét nhất giống gà! Trong Phượng tộc, ai dám câu đó đều mổ qua một lượt !
Hắn vẫn chịu buông, cắn tới thì lấy chửi bù. Cảm ơn nương giáo dục !