35
Không ngờ, phố xá cho phép bày sạp bừa bãi nữa.
hôm nay phố phường náo nhiệt vô cùng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nghe bảo, hôm nay Đại Hoàng Nữ hành lễ Phật, sẽ ngang qua nơi .
“Đại Hoàng Nữ chính là mỹ nhân nhất của Đại Lương quốc chúng !”
“Ta xem!”
“Muốn xem cái gì! Dung nhan của Đại Điện Hạ là thứ mà dân thường thể trộm ?”
“ , đấy gọi là đại bất kính!”
Ta hiểu “đại bất kính” là gì, nhưng bảo với phụ rằng cũng xem.
Dù chỉ là qua đoàn diễu hành của hoàng gia thôi, cũng mở mang tầm mắt!
Ta cùng phụ trong đám đông.
Đợi gần nửa canh giờ, xe ngựa của Đại Hoàng Nữ mà đồn đại cuối cùng cũng xuất hiện.
Vệ binh kim giáp hộ tống, đoàn nghi thức xa hoa và hoành tráng.
Ta với phụ : “Chỉ tiếc thấy dung nhan của vị Đại Điện Hạ nhất mỹ nhân Đại Lương quốc!”
Trong Đại Lương quốc, hoàng vị phân biệt nam nữ, tài giỏi đều thể đảm đương.
Vì , dù là hoàng nữ hoàng tử đều xưng hô bằng danh hiệu “Điện Hạ” theo thứ tự.
Ngay khi lời dứt, bỗng một cơn gió thổi qua.
Chiếc cửa sổ xe ngựa ngang qua chúng gió cuốn lên, thoáng thấy bên trong xe.
Thiếu nữ tuổi đôi mươi vận cung trang màu vàng nhạt, da trắng như tuyết, tựa tiên giáng trần.
“Wow, quá!” Ta trợn tròn mắt, túm c.h.ặ.t t.a.y áo của phụ , hiệu cho ông ngắm mỹ nhân!
phụ phản ứng.
Ta ngẩng lên thì thấy phụ đang chăm chú dõi theo… Đại Hoàng Nữ trong xe ngựa!
Xe ngựa nhanh chóng lướt qua.
Bất chợt, phụ buông tay , lao đám đông.
“Phụ … phụ ?” Ta vội vàng đuổi theo, nhưng đẩy .
“Làm gì thế? Điên ? Đây là xa giá của Đại Điện Hạ! Muốn c.h.ế.t ?” Một vệ binh kim giáp chặn phụ .
Ông cách Đại Hoàng Nữ xa.
Đại Hoàng Nữ cũng ông.
Vệ binh dùng trường thương đánh hông phụ , khiến ông ngã xuống đất.
Xa giá dần khuất xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tieu-phuc-bao/phan-12.html.]
“Phụ !” Ta chạy tới đỡ ông dậy.
Ông lên, vẫn dõi mắt về phía xe ngựa xa xa .
Người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán.
Một lúc lâu , phụ mới cúi đầu , buồn bã: “Phúc Bảo, thôi, về nhà.”
“Phụ , … quen Đại Hoàng Nữ ?”
Ông trả lời.
36
Từ hôm đó, phụ còn truyện nữa.
Ông bắt đầu ngoài mỗi ngày, nhưng đưa cùng.
Khoảng nửa tháng , một ngày nọ phụ trở về, mang theo một con gà và một cái bao tử lợn.
Ông , sẽ món “bao tử gà” cho .
Ta từng ăn món .
, ngon.
Sáng sớm hôm , phụ bỗng đưa bộ tiền cho .
“Phúc Bảo, phụ cung một chuyến.”
“Hả?” Ta kinh ngạc tròn mắt, ngước ông: “Phụ , cung gì? Với , là dân thường, thể cung?”
“Ta tìm bảo vật quý giá mà từng đánh mất!”
“Bảo vật gì?”
Ông mỉm , nhẹ nhàng búng nhẹ lên trán .
Phụ chỉ mang theo mấy chục trang giấy mà ông vội trong những ngày qua, mang gì khác.
Ông , trả tiền thuê nhà nửa năm cho bà chủ.
Ông dặn : “Phúc Bảo, khi phụ nhà, con hãy treo một bộ y phục của phụ lên giàn phơi trong sân, để trong nhà lớn.”
Ông còn : “Phúc Bảo, nếu ba ngày phụ vẫn về… thì con mạnh mẽ lên. Phúc Bảo thông minh thế, nhất định thể tự bảo vệ !”
Ta gật đầu, để phụ yên tâm tìm bảo vật quý giá của ông.
Cửa viện mở .
Cửa viện đóng .
Trong nhà chỉ còn một .
Ta tự hỏi, bảo vật của phụ rốt cuộc là gì?
Chắc hẳn quan trọng hơn cả Phúc Bảo, đúng ?
“Lạy trời, xin phù hộ cho phụ tìm bảo vật của , xin cho phụ bình an trở về ba ngày!”