Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Hay Chôn Đi (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-06 15:07:55
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Sáng sớm mai hành động" Hạ Linh nói.

"Tại sao lại là sáng sớm mà không phải tối nay?" Đổng Vân gãi gãi đầu khó hiểu hỏi.

Theo hắn thấy hành động tối nay sẽ có cơ hội thành công cao hơn, dù sao buổi tối khó nhìn vừa giúp ẩn thân tốt lại tránh truy bắt dễ dàng, cướp người xong chạy hoàn toàn không lo người của Ninh Vương phủ đuổi theo.

"Càng buổi tối thì canh phòng càng chặt, ngươi nghĩ Ninh Vương sẽ ngốc hay sao mà để Mã Đồng ở bên ngoài mà chỉ phái có mười người bảo vệ, hắn là người quan trọng của vụ án này, một khi c.h.ế.t thì vụ này sẽ không thể điều tra tiếp được nữa" Vũ Anh lên tiếng giải thích.

Hắn tiếp tục nói: "Còn về lý do chọn lúc sáng sớm thì do đây là thời điểm dễ mất cảnh giác nhất, sau một đêm không ngủ thì hộ vệ cũng sẽ mất sức và suy giảm tinh thần đi rất nhiều"

Đổng Vân nghe xong mà ồ một tiếng, gật gật đầu tỏ ý hiểu.

"Vậy quyết định vậy đi, tối nay ta sẽ chế ít thuốc mê cho các ngươi mang cho đám hộ vệ kia dùng" Hạ Linh nói xong thì vươn vai ngáp dài một tiếng, dụi dụi mắt đi về phòng.

Nàng sáng sớm mới ngủ đến vừa nãy tỉnh đã là đầu giờ chiều, ngồi nói linh tinh với đám người Vũ Anh một lúc mà hết hai canh giờ. Lúc này nàng cả người mệt mỏi chỉ muốn về phòng tắm cho tỉnh mà thôi.

"Tiểu Y, đi nấu nước tắm cho tỷ đi"

Hạ Linh vào phòng thấy Tiểu Y thì nhẹ giọng nói, thấy nàng đang ngồi ở bàn cặm cụi viết cái gì đó thì Hạ Linh ghé đầu vào xem.

"Minh Nguyệt tập? Tiểu Y, muội đang chép thơ sao?" Hạ Linh khẽ hỏi.

Tiểu Y đang tập trung thì giật mình vội quay đầu lại, khi thấy Hạ Linh thì mới thở phào vỗ n.g.ự.c liên tục.

"Muội đang chép mấy bài thơ để học thôi ạ. Tối qua tỷ đi đâu mà giờ mới về thế?" Tiểu Y hỏi, nàng cũng đưa mấy bài thơ mình chép cho Hạ Linh xem.

Nàng đọc qua thì thấy toàn là thơ về chủ đề lễ tết, mà cũng đúng thôi, trung thu vừa qua, còn mấy tháng nữa đến cuối năm rồi.

Mà Khánh An phủ vào ngày mùng ba đầu năm sẽ thường niên tổ chức hội thi làm thơ, giới hạn tham gia là những tài tử dưới hai năm tuổi và tài nữ là dưới mười tám tuổi.

Hạ Linh chưa từng tham gia vì đây là năm đầu nàng ở Khánh An phủ, cũng không có hứng thú tham gia vì thơ văn vốn không phải sở trường của nàng, nếu đổi thành đánh đàn hay vẽ tranh thì còn được.

"Muội muốn tham gia hội thơ sao?" Hạ Linh trả lời giấy cho Tiểu Y, cười cười hỏi.

Tiểu Y gật đầu đáp: "Năm ngoái quán quân đã thuộc về Tâm An thị xã, khi đó bị ả Vũ Liên khinh thường khiến muội tức chết, lần này nhất định phải giành chiến thắng để con ả đó trố mắt"

Hạ Linh che miệng cười, nàng không muốn đả kích lòng tin của Tiểu Y chứ nói thật để đánh bại Vũ Liên chỉ bằng học thuộc mấy bài thơ là chuyện không bao giờ xảy ra được.

Vũ Liên làm Thanh Quan nhân mấy năm qua của Kim Ngọc Lầu hoàn toàn dựa vào tài năng và nhan sắc bản thân dành được, tuy không làm quen được với những công tử, thiếu gia của các gia tộc lớn như Thanh gia hay Tiêu gia, nhưng số người ủng hộ nàng ta vẫn rất lớn.

Ngay cả trong Kim Ngọc Lầu cũng có rất nhiều nữ nhân làm việc dưới quyền của Vũ Liên, mà để người khác cam tâm tình nguyện đi theo như vậy phải có tài năng hơn người để người bên dưới tin phục.

Đó cũng là lý do Hạ Linh chưa động đến Vũ Liên, trừ khi nắm chắc tám phần thắng nếu không nàng sẽ không mạo hiểm ra tay.

"Không vội, từ giờ đến cuối năm còn rất nhiều thời gian" Hạ Linh thầm nói, khẽ cười.

Tiểu Y ngồi nhìn mà cảm giác lạnh toát sống lưng, nàng vội đứng dậy dọn dẹp rồi chạy đi nấu nước tắm cho Hạ Linh.

Sau khi tắm xong thì Hạ Linh bắt tay vào chế thuốc mê, nàng sau một lúc thì quyết định nhồi thuốc vào một ống giấy rồi bó chặt lại, khi ra tay chỉ cần đốt là trong khoảng thời gian ngắn hương thuốc sẽ bay ra, người hít phải sẽ ngủ gục sau thời gian ngắn.

Để đảm bảo an toàn nàng chỉ cẩn thận điều chỉnh liều lượng làm sao cho người hít phải ngủ trong nửa canh giờ, thời gian này đầy đủ cho bọn họ hành động.

Sau một lúc lâu, mãi đến khi mặt trời bên ngoài ngả về phía tây thì Hạ Linh mới hài lòng mỉm cười, cầm trên tay ba ống giấy được bọc kín, bên trong là lượng thuốc mê đủ đánh gục mười người trưởng thành.

Nàng để kiểm chứng hiểu quả liền đốt thử một chút, quả nhiên tác dụng rất tốt khi nàng và Tiểu Y liền ngủ đến tối, mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa thì mới tỉnh lại

"Ngài mai sẽ thú vị lắm đây!"

...

Hôm sau khi mặt trời còn chưa lên thì Hạ Linh và Vũ Anh đã ra ngoài, do thời điểm là sáng sớm lên không khí hơi lạnh, dọc hai bên đường chỉ có một vài hàng quán bán đồ ăn sáng mở cửa, vài người đi bộ trên đường, khung cảnh vắng vẻ khác hẳn với sự nhộn nhịp khi về đêm.

Vũ Anh thuê một chiếc xe cho cả hai, mục tiêu của họ là thôn Tĩnh Gia, một thôn nhỏ nằm trong phạm vi của An Khê thị xã.

Ngồi trên xe gặm chiếc bánh bao mua vội khi nãy, Hạ Linh thống nhất lần cuối kế hoạch với Vũ Anh, lần này hành động liên quan đến an nguy của cả hai người lên phải thật cẩn thận.

"Nhớ kĩ, sau khi bắt được người lập tức chạy, cách đó tám dặm có một con suối nhỏ, ngươi đến đó đợi chúng ta trước" Hạ Linh nói.

Nàng lấy ra bản đồ đưa cho Vũ Anh xem, sau khi hắn xem kĩ thì gật đầu đảm bảo với nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Cả hai đi nửa canh giờ thì đến được thôn Tĩnh Gia, trả tiền xe xong hai người đi bộ tới chỗ đám người Đổng Vân đã hẹn trước.

"Hai người thật thảnh thơi a, giống như đi dạo mát vậy á"  Tần Ngạn cười cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/hay-chon-di-2.html.]

"Làm người ta đợi nửa canh giờ, haiz, đứng chân sắp gãy rồi nè" Tiêu Ân đ.ấ.m đấm hai chân kêu than.

Hạ Linh nhìn mấy tên ngốc này mà nói: "Hẹn lúc nào thì ta đến lúc đó, ai bảo các ngươi đi sớm làm gì mà phải đứng, đây là tự làm tự chịu không liên quan đến ta"

Vũ Anh gật đầu đồng tình, lại nói đám người Tiêu Ân thật sự quá yếu, đứng có nửa canh giờ đã kêu than như này thì không biết sau này có làm ăn được gì không nữa.

Đứng trên góc độ của Thái sư thì Vũ Anh phải nói mấy câu dạy dỗ, khuyên bảo đám người này rèn luyện thể lực nhiều vào, chứ thân thể yếu thì sau này đất nước cần thì lấy đâu ra sức mà đi đánh giặc được.

Nhưng giờ hắn không phải Thái sư, vậy lên Vũ Anh quyết định im lặng, đợi sau này về triều sẽ tấu trình việc này cho Cảnh Đế sau.

"Được rồi hành động đi, nhớ kĩ sau khi thấy Vũ Anh ra ngoài thì lập tức chạy" Hạ Linh lên tiếng nhắc nhở, nàng đưa ba ống giấy chứa thuốc mê cho Đổng Vân.

Bọn họ theo kế hoạch chia làm hai, đám người Đổng Vân đi cửa chính đánh thuốc mê hộ vệ, Vũ Anh theo đường cửa sổ đi vào bắt người.

"Nhớ cẩn thận!" Hạ Linh nhìn Đổng Vân khẽ nói, đây là người nàng lo lắng nhất khi hành động.

Hiểu được ý của nàng lên hắn gật đầu cười nói: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận mà"

Năm người Đổng Vân đi trước, vừa tới trước khách sạn thì họ đã bị một người cản lại, người này mặc đồ thêu gia huy của phủ Ninh Vương, vẻ mặt cười ngượng nói: "Xin lỗi vị công tử này, bên trong không thể vào!"

Đổng Vân nhướng mày nói: "Mở to mắt ngươi ra mà nhìn, bản thiếu là Đổng Vân, con trai của Đổng Văn Duẫn, tri phủ đại nhân!"

Nghe vậy người hộ vệ này lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn là người mới vào làm ở Ninh Vương phủ lên không biết Đổng Vân, nhưng con trai của tri phủ đại nhân thì đúng là người hắn không chọc nổi.

"Làm sao vậy?" Lúc này một hộ vệ nhìn lớn tuổi hơn đi đến, thấy vậy người hộ vệ kia liền báo cáo lại việc Đổng Vân.

"Đổng thiếu gia, thật ngại quá nơi đây Ninh Vương đã hạ lệch không cho phép ai vào" Người hộ vệ này nói.

Thanh Sơn phía sau tặc lưỡi nói: "Bọn ta không muốn vào, chỉ là tới xem các ngươi làm việc mà thôi, một đêm canh gác chắc mệt rồi nhỉ"

Hắn lấy ra mấy bình nước ném qua, hộ vệ của Ninh Vương phủ mừng rỡ, lại thêm Tiêu Ân mang tới ít bành bao nóng khiến đám người ai cũng cảm thấy ấm lòng, vừa ăn vừa khóc.

Thật sự quá tốt á!

Đổng Vân âm thầm đốt thuốc mê rồi ném xuống đất, sau khi làm xong thì nói vài câu rồi rời đi.

"Đổng thiếu gia thật tốt á"

"Đúng vậy, mấy vị công tử quả là con cháu thế gia, rất biết quan tâm người khác"

"Lại còn để lại rượu nữa, trời ơi so với lão tử nhà ta còn tốt hơn á"

"Ngươi còn lão tử để so sánh, phụ thân ta đã mất từ khi ta còn nhỏ rồi đây này!"

Đám người ăn uống một lúc thì cũng xong, mà lúc này thuốc mê cũng phát huy tác dụng khi người đầu tiên đã ngáp dài nằm xuống ngủ.

"Sao ta buồn ngủ thế nhỉ, các huynh đệ ở đây canh giữ ta nằm chút"

"Mấy vị đại ca cố gắng chống đỡ, tiểu đệ sức yếu đi nghỉ ngơi trước"

Đợi đến khi người cuối cùng gục xuống thì đám người Đổng Vân liền tiến tới kéo họ vào trong nhà, làm xong liền nhanh chóng rút đi. Mà ở bên trên Vũ Anh cũng đã xử lý xong Mã Đồng.

Thực ra việc này diễn ra nhanh hơn tưởng tượng nhiều, ngay khi người hộ vệ đầu tiên ở bên dưới ngất đi thì Mã Đồng đã bị khống chế, Vũ Anh lấy túi chùm đầu tên này lại, đánh ngất hắn rồi trói hai chân hai tay, làm xong thì vác lên vai phá cửa nhảy ra ngoài.

"Nhanh đi theo!"  Hạ Linh khẽ nói, nàng và năm người nhóm Đổng Vân chạy theo Vũ Anh rời khỏi thôn Tĩnh Gia.

Cả đám một đường cắm đầu mà chạy không dám dừng lại, mãi đến khi tới được một con suối cách đó tám dặm đường thì mới dừng lại, ở đây Vũ Anh đang đứng đợi.

"Hạ Linh à, ngươi sao lại khoẻ như vậy á!?" Tiêu Ân chống hai tay thở gấp.

Mấy người khác cũng nhìn Hạ Linh như nhìn quái vật, cô nàng này chạy lâu như vậy mà chỉ đổ chút mồ hôi chứ không có dấu hiệu nào mất sức, ngay cả mặt cũng không đổi sắc chút nào, so với bọn họ còn tốt hơn rất nhiều.

"Tại các ngươi yếu đó thôi" Hạ Linh khẽ cười nói.

Tiêu Ân nhe răng, hắn là nam nhân mà lại bị một nữ nhân chê yếu, cũng may đây là về thể lực chứ không phải khoản kia á.

"Đúng là không thể coi thường nữ nhân được mà, lần này Tần Ngạn ta được mở mang tầm mắt á" Tần Ngạn lau mồ hôi, sau khi đứng một lúc cũng khôi phục chút thể lực.

Vũ Anh ở một bên âm thầm khinh bỉ mấy tên công tử bột này, nhất là Tần Ngạn và Tiêu Ân thể lực thật sự là cặn bã, so với Hạ Linh thì quả thực một trời một vực.

"Chúng ta làm gì với tên này giờ?" Thanh Sơn hỏi.

Bọn họ đã bắt được Mã Đồng, cũng là nguyên cáo của vụ án này, nếu theo đúng kế hoạch thì chỉ cần xử lý hắn là xong.

"Hay chôn đi?" Vũ Anh đưa ra ý kiến.

Loading...