Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Đổng Vân

Cập nhật lúc: 2025-04-10 05:19:28
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thanh Sơn huynh, từ khi chia tay không có việc gì chứ?"

"Vân huynh đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?"

Trong một đình viện, Thanh Sơn ngồi đối diện một nam tử mặc bạch y, người này phong thái hơn người, khí chất xuất chúng. Là con trai trưởng của Đổng tri phủ đại nhân.

"Về Khánh An phủ khi nào vậy?" Thanh Sơn rút trà đưa đến trước mặt Đổng Vân

"Ba ngày trước, cha ta gọi về đó"

Đổng Vân cầm chén trà lên uống thử, hắn nhận ra ngay đây là Ô Vân Tuyết, một loại trà thượng hạng, đặc sản của Khánh An phủ hàng năm tiến cống lên triều định.

"Thanh Sơn thiếu gia coi trọng quá rồi, trà này đem ra mời ta thưởng thức đúng là may mắn." Đổng Vân cười cười uống cạn chén trà

Thanh Sơn rút cho hắn chén nữa rồi nói: "không cần phải nói vậy, Ô Vân Tuyết dù là cống phẩm nhưng cũng không đến nỗi hiếm có khó tìm, Đổng đại nhân ở nhà cũng có không ít đó"

"Nhưng cha ta không cho uống mới cay, ông ấy chỉ mang ra khi tiếp khách quý mà thôi" Đổng Vân vỗ bàn, vẻ bất mãn nói

Thanh Sơn thừa biết tên này uống trà đến nghiện, số trà mà phụ thân hắn tặng cho Đổng tri phủ không tới năm lạng, nếu không giấu kĩ mà để Đổng Vân tìm được thì phút mốt là hết sạch.

"Mà khi ta về đã nghe nói ngươi đi thanh lâu tặng hơn trăm lượng bạc cho một kĩ nữ, haha, Thanh Sơn thiếu gia khi nào hào phóng với nữ nhân như vậy" Đổng Vân cười chế giễu nói

Thanh Sơn lập tức tối mặt hiện ra vẻ xấu hổ và tức giận, cái tin đồn này thực sự khiến hắn mất hết thể diện, mấy năm qua luôn là đề tài bị người ta mang ra trêu chọc

Cả giới văn nhân, tài tử Khánh An phủ đều nói hắn không thể tiếp xúc với nữ nhân. Chỉ vì sau hàng chục buổi xem mắt mà hắn vẫn chưa thành thân, điều này khiến người ngoài ai cũng nghĩ hắn không thể tiếp xúc với nữ nhân.

Nhưng sự thực không phải vậy, hắn đơn giản không muốn thành thân lúc này mà thôi, đang tuổi trẻ ăn chơi tự do, lấy vợ thành thân lúc này khác gì mua xích buộc cổ mình.

"Ngươi nói nữa thì đừng mơ uống trà này nữa!" Thanh Sơn trầm trọng nói.

Đổng Vân lập tức xin lỗi rối rít, sau đó đổi giọng vẻ hứng thú nói: "nàng ta là ai vậy, như nào, xinh không, là Thanh Quan nhân hả?"

Thanh Sơn khoé miệng giật giật, con hàng này hỏi nhiều như vậy là đang sợ hắn rảnh rỗi không có việc gì làm hả.

"Ngươi thích thì tự đến Kim Ngọc Lầu mà tìm, cứ bảo gặp Hạ Linh cô nương là được" Thanh Sơn nói xong liền cầm ấm trà rời đi

Ngồi nói chuyện nhiều với tên này dễ tức giận quá, nói nhiều thêm mấy câu nữa có khi đánh nhau, lên tốt nhất dẹp đường hồi phủ, về phòng đọc sách còn hơn.

"Nè nè đợi đã, cho ta xin ít trà về uống đi"

"Cút!"

...

Ba ngày qua Hạ Linh đều ở trong phòng không ra, nàng từ chối hết tất cả lời mời gặp khách, kể cả khi được một vị công tử trả giá ba trăm lượng bạc để gặp cũng không ra.

Điều này khiến ai cũng ngạc nhiên và khó hiểu, có nhiều người suy đoán Hạ Linh cô nương đã hướng tâm về Thanh Sơn thiếu gia, muốn đợi y quay lại đưa mình ra ngoài.

Cũng có người hừ lạnh bất mãn, đoán rằng Hạ Linh mới nổi tiếng một tí đã sinh ra kiêu ngạo, đối với những người không phải quyền quý thì tỏ ra coi thường không gặp.

Hai luồng ý kiến trái chiều ngày càng gia tăng, tuy nhiên nó càng giúp Hạ Linh gia tăng danh tiếng, nhất là khi mỗi tối từ phòng nàng đều truyền ra tiếng đàn khiến ai nghe cũng phải mê mẩn

Hôm nay đã là ngày thứ tư, ngay khi trời vừa tối, ở Kim Ngọc Lầu đã có rất đông người ở dưới sảnh ngồi kín các bàn, họ đều đang chờ đợi Hạ Linh cô nương tấu đàn để thưởng thức.

"Không biết hôm nay sẽ là khúc gì nhỉ?"

"Ngày đầu tiên là khúc Nguyệt công chúa, ngày thứ hai là Vọng Hồn, ngày thứ ba là Tương Tư"

Có người nói ra ba khúc nhạc mà Hạ Linh đàn trong ba ngày, lập tức một vài người am hiểu về đàn nhạc đã nhận ra ba khúc nhạc này đều liên quan đến ánh trăng, và là trăng rằm.

"Hôm nay ta đoán là Sương Hoa đi, khúc nhạc này cũng có đoạn liên quan đến trăng"

"Hạ Linh cô nương tự có ý đồ riêng của mình, các người đoán già đoán non làm gì "

Trong lúc mọi người đang tranh luận thì cửa phòng Hạ Linh đã mở ra, ngay sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả, Hạ Linh chậm rãi đi ra khẽ cười nhẹ hơi cúi đầu chào.

"Đa tạ mọi người đã đến thăm tiểu nữ, nếu ai muốn vào gặp thì cứ tự nhiên, tiểu nữ ở trong phòng đợi ạ"

Nói xong Hạ Linh liền quay người về phòng, đám người ở dưới nghe vậy ai lấy cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Không phải nói Hạ Linh cô nương không gặp khách à, sao hôm nay nàng lại ra ngoài vậy. Hơn nữa còn nói sẽ để ai muốn gặp vào phòng nữa, đây không phải bác bỏ  hai cái tin đồn kia sao.

Hạ Linh không hề hướng tâm đến Thanh Sơn, càng không có kiêu ngạo coi thường mọi người. Nàng vừa nãy ra còn cúi chào họ, nếu đổi lại là Thanh Quan nhân khác thì làm gì có việc đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/dong-van.html.]

"Hạ Linh cô nương quả là khác xa lời đồn, vừa xinh vừa dịu dàng, nếu được gặp để nói chuyện thì tốt quá"

"Vậy các vị bằng hữu xin nhường tại hạ vào trước, dù sao tại hạ cũng là thư sinh nghèo, cả đời chỉ mong gặp lần này mà thôi"

"Làm gì ngon ăn thế, tổ phụ ta từng theo Tiên Đế đánh giặc bảo vệ Cảnh quốc, gia đình có công, đáng lẽ ta phải vào trước.

"Cút cút cút, tổ phụ ngươi có công chứ nhà ngươi có cái chó gì, mở mắt chó ra nhìn đi, ta rút được lá ba bích, để ta vào trước"

"Năm trăm lượng bạc!"

Một tiếng hét này khiến cả đám đang nhao nhao cũng phải yên tĩnh, con mợ nó tên nào chơi tiền vậy, đập ra năm trăm lượng bạc thì chó nó theo được à.

Có người định chửi mắng, thế nhưng nhìn thấy người hét giá thì lời muốn nói ra liền bị nghẹn ở họng, tí nữa ngã nhào xuống đất.

Đổng Vân liếc tên đó rồi bước đi lên tầng hai, ở đây ai nhận ra hắn đều tự giác tránh lui vì biết bản thân không tranh nổi, mà muốn tranh cũng không có đủ tư cách, vì người họ muốn đấu là đại thiếu gia của Đổng gia.

Khánh An phủ ngày nào còn trong quyền quản lý của Đổng tri phủ đại nhân, ngày đó Đổng gia vẫn là cành đại thụ che phủ một vùng, ít ai dám trêu chọc đến.

Đổng Vân sau khi lên tầng hai thì đi thẳng vào phòng Hạ Linh, trong này nàng đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt, ngồi pha trà đợi hắn. Sau khi ngồi xuống, Hạ Linh đẩy chén trà xanh về phía hắn.

"Mời công tử, chỗ tiểu nữ không có trà thượng hạng mong ngài không chê"

Đổng Vân cầm lên uống thử, ngay khi vào miệng thì liền tỏ ra ngạc nhiên, tuy chỉ là trà xanh bình thường nhưng hương vị lại lạ kỳ, nhất là khi hắn còn cảm nhận được vị thảo mộc trong này.

Hương thơm và vị ngọt của trà xanh, ngoài ra còn các loại thảo mộc như: bạc hà, gừng, nhân sâm...

"Sao lại như vậy được?" Đổng Vân khó hiểu

Theo lý thì các loại thảo mộc rất khó hoà trộn với nhau, vì mỗi loại lại có hương vị và đặc tính riêng, một khi trộn lẫn sẽ khiến chúng rối loạn mất đi vị ngon của thảo mộc đó.

Nhưng trà của Hạ Linh lại khác, các loại hương vị như được sắp xếp cẩn thận, uống vào miệng sẽ từ từ cảm nhận được những hương vị như: ngọn, thanh, cay... Tất cả hoà quyện với nhau vô cùng hoàn hảo.

"Công tử thấy thế nào?" Hạ Linh khẽ hỏi

"Ngon, rất ngon, ngươi pha kiểu gì vậy?" Đổng Vân đưa chén ra cho Hạ Linh rót trà

Nàng rót cho hắn, còn về công thức pha trà thì nàng không trả lời, đây là thứ mẫu thân dạy nàng không thể tiết lộ ra ngoài được.

"Công tử hôm nay đến có chuyện gì muốn nói với tiểu nữ không?" Hạ Linh đưa chén trà cho Đổng Vân

Hắn chậm rãi thưởng thức, cầm một miếng bánh bỏ vào miệng rồi nói: "cũng không có chuyện gì, bên ngoài đồn ngươi và Thanh Sơn vài chuyện, ta hiếu kỳ lên đến xem Hạ Linh cô nương là người như nào mà thôi "

"Vậy công tử thấy tiểu nữ như nào?" Hạ Linh hỏi lại

"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng ta chỉ ấn tượng cách ngươi pha trà thôi" Đổng Vân vừa ăn vừa nói

Hắn từ trước đến nay tính cách phóng khoáng, không theo quy tắc, cái gọi là hình ảnh quý tộc trong mắt hắn đều là đồ vứt đi. Vậy lên trước giờ trước mặt người khác đều không để ý cách nhìn của họ, tùy ý thích mà làm.

"Công tử nếu thích uống có thể mua về một ít, tiểu nữ bán cho ngài hai lạng đi" Hạ Linh giơ hai ngón tay ra giá

"Hai lạng? Quá ít, ta trả ngươi hai trăm lượng bạc, lấy ta hai cân" Đổng Vân rút ra hai tờ ngân phiếu đập lên bàn.

"Tiểu nữ không có nhiều như vậy đâu, hiện tại còn hai lạng thôi" Hạ Linh lấy một tờ ngân phiếu rồi đứng dậy đi vào trong, lát sau mang ra một túi giấy đưa cho hắn.

"Thế ta uống tạm vậy, một trăm lượng còn lại cho ngươi, coi như trả bữa này" Đổng Vân nói xong cầm bình trà tự mình rót, ngồi nhâm nhi ăn hết đĩa bánh.

Hạ Linh chỉ biết cười trừ, gặp mấy công tử không theo lẽ thường như này thật sự chả biết nói gì nữa. Nàng đứng dậy vào phòng thêu tiếp bức tranh còn đang dở, mặc kệ Đổng Vân muốn làm gì thì làm.

"Nè, ngươi có khăn không?"

Đổng Vân đi theo vào trong, thấy khăn tay của Hạ Linh thì cầm lên lau miệng. Cái sự tự nhiên như ở nhà này khiến khoé miệng nàng giật giật, ánh mắt như muốn đốt cháy cái tay đang cầm khăn kia.

"Ngươi nhìn gì vậy? Ta mượn lau miệng chút thôi mà"

Đổng Vân để lại khăn xuống, nhưng lúc này hắn bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ thấy Hạ Linh từ lúc nào đã đi ra đóng cửa lại.

"Nè nè sao ngươi lại đóng cửa?"

"Khoan đã, ngươi lấy đâu con d.a.o vậy!?"

"Ê đứng lại, đừng lại gần đây mà"

"Cứu mạng, g.i.ế.c người á!

Loading...