Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Đi Tìm Người

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:45:28
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau hai ngày, đám người Đổng Vân theo đúng lời đã nói trước đó mà tới Kim Ngọc Lầu tìm Hạ Linh, vừa vào phòng đã thấy nàng đang thêu tranh, bên cạnh là Vũ Anh cầm ly trà nóng chậm rãi uống.

"Hai người thật sự nhàn nhã quá đi, không chút lo lắng nào hết á" Đổng Vân cười cười nói.

Thanh Sơn cũng lắc đầu thở dài: "Hai ngày nay quan phủ đi khắp nơi trong thành gõ cửa từng nhà lớn nhỏ, Thanh gia cũng bị gọi vài người tới hỏi chuyện, sợ là không giấu được bao lâu nữa"

Tiêu Ân tỏ ý đồng tình, Tiêu gia hắn cũng có vài người bị gọi đi hỏi chuyện hôm qua. Phía Tần Ngạn thì người của Thanh Ngọc các chưa ai bị gọi đi, vì bọn họ đều là người dạy học lên chuyện này hầu như không liên quan đến.

"Gấp thì được gì, Đổng Vân, ngươi điều tra được gì rồi?" Hạ Linh khẽ nói, nàng nhìn bức tranh thêu sơn thủy của mình ngắm nghía một lúc rồi vô cùng hài lòng.

"Coi như không nhục mệnh, ta điều tra được mấy hôm trước phụ thân đi phủ Ninh Vương, sau hôm đó chuyện của Đông Thanh liền lộ ra" Đông Vân trầm giọng nói.

Ba người kia gật gật đầu, Hạ Linh gật đầu, Vũ Anh gật đầu.

"Đậu xanh nó, ngươi điều tra cái này có ích lợi gì!?" Tiêu Ân đập bàn xúc động muốn đạp Đổng Vân.

Thanh Sơn thở dài hoài nghi hắn bao năm qua kết bạn với ngốc sao?

Tần Ngạn thì khoé miệng co giật, cảm thấy mình trộn lẫn với sai người rồi, coi như ngốc cũng biết việc đại sự này tất nhiên Ninh Vương sẽ là người biết rõ đầu tiên á, Đổng đại nhân không ở đó biết thì ở đâu biết được.

"Hạ Linh à, chúng ta có tin nhầm người không?" Vũ Anh uống cạn ly trà, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Linh.

Bọn họ đã đói vì bị quan phủ điều tra nay còn rét vì đồng đội ngu, đúng là không khác gì sơn cùng thủy tận á.

"Đừng cười hắn, việc hắn nói đã cứu chúng ta một mạng đó" Hạ Linh mỉm cười nói.

Đám người nhìn nàng ngạc nhiên, tại sao lại cứu bọn họ một mạng?

Ai cũng biết rõ khi xảy ra những vụ việc lớn thì Ninh Vương sẽ biết đầu tiên, tiếp theo đó ngài sẽ cho gọi Đổng Văn Duẫn đến để bàn đối sách giải quyết và phát lệnh điều tra diện rộng.

Cái này cơ bản là không cần tra cũng rõ, vậy chả phải điều Đổng Vân làm là vô dụng sao?

"Các ngươi nghĩ đi, Ninh Vương từ đâu biết được chuyện này, nhất định có người tới báo tin, mà người này nhất định có quan hệ với Đông Thanh" Hạ Linh nhẹ giọng nói rồi rót trà cho mọi người cùng uống.

"Thuộc hạ của Đông Thanh!" Thanh Sơn là người đầu tiên nói ra.

Mấy người lập tức tỉnh ngộ, đúng là chỉ có thuộc hạ của Đông Thanh mới có thể đến báo tin mất tích cho Ninh Vương, vì hắn đầy đủ lý do, hơn nữa tên thuộc hạ này nhất định bị Đổng Văn Duẫn bắt về nha môn tra hỏi, vậy lên mới nhanh như thế tìm được Kim Ngọc Lầu.

"Vậy chúng ta phải làm gì?" Đổng Vân hỏi.

"Tất nhiên là tìm người đó rồi" Vũ Anh ngồi nhâm nhi ly trà nói.

"Thuận tiện thì giải quyết!" Vũ Anh và Hạ Linh đồng thời nói.

Hắn và nàng liếc nhìn nhau khẽ cười, hai người đều nhìn ra ý nghĩ trong mắt của đối phương, ở chung lâu ngày khiến họ ngày càng trở lên ăn ý hơn, chỉ một ánh nhìn thoáng qua là hiểu.

"Được rồi, chúng ta chia nhau ra hành động, vì ta không tiện ra ngoài lên mọi người nhớ cẩn thận đó"  Hạ Linh khẽ nói.

Nàng hiện tại đang trong đối tượng bị tình nghi lên không thể ra ngoài, thậm chí không được tiếp khách luôn. Vậy lên lần này hành động nàng mong bọn người Đổng Vân phát huy trí thông minh một tí, đừng gặp nguy hiểm là được.

Tất nhiên nàng cũng nghĩ mình lo lắng thái quá, ở Khánh An phủ có ai gây hại được cho bốn người họ chứ, cùng lắm thì bị quan phủ bắt mà thôi.

"Yên tâm đi, ở đây phải lo nhất chắc là Đổng Vân mà thôi" Tiêu Ân vỗ vai Đổng Vân nói

"Hahaha!" 

Đám người phá lên cười, ngay cả Hạ Linh cũng ân cần dặn dò mấy câu khiến cho Đổng Vân đen mặt, hắn đâu phải trẻ con mà cần nàng lo lắng đến vậy.

Nhưng mấy lần bị Hạ Linh chỉnh khiến hắn đối với nàng giống như nhìn thấy tỷ tỷ trong nhà, cảm giác e sợ khiến hắn không thể không gật đầu nghe theo, dù hắn lớn tuổi hơn nàng á.

Mấy người Đổng Vân phân chia hành động, thành Khánh An có tổng cộng năm khu bao gồm: Đông, Tây, Nam, Bắc và khu trung tâm. 

Bốn khu bên ngoài có thể tùy ý ra vào dành cho dân thường và tiểu thương, khu trung tâm thì phải nộp phí để vào, bên trong đều là quan viên và phù hào giàu có sinh sống.

"Bốn người các ngươi chia nhau lanh quanh trong bốn khu bên ngoài, khu trung tâm để ta"  Vũ Anh trầm giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/di-tim-nguoi.html.]

Bốn người Thanh Sơn gật đầu.

Bốn khu bên ngoài lấy thân phận của bọn họ hoàn toàn dễ dàng điều tra và tìm kiếm, thậm chí so với quan phủ còn nhanh hơn vì bốn người chính là đại diện cho bốn thế lực hàng đầu ở Khánh An phủ.

Dân thường và tiểu thương căn bản không so nổi với những gia tộc như Thanh gia hay thế lực như Thanh Ngọc các, vậy lên việc tìm người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Mà khu trung tâm thì bốn người họ không thể lấy thân phận ra doạ người được, ở đây đều là người có tiền có quyền, trừ khi trưởng bối trong nhà ra mặt nếu không người thuộc hàng tiểu bối không thể tác động được đến những gia tộc ở khu trung tâm.

Hơn nữa khu trung tâm là chỗ của Ninh Vương, ngài ấy đang điều tra mà bốn người họ đi lung tung dò tìm người khắp nơi thì khác gì nói bản thân là hung thủ gây án.

Vậy lên để Vũ Anh đi là tốt nhất!

Hắn là võ giả, thân thủ nhanh nhẹn và linh hoạt, muốn trốn tránh sự điều tra của quan binh là điều dễ dàng, ra vào các nơi cũng không phải việc khó khăn gì, mà muốn bắt hắn thì là cả một vấn đề nan giải.

Quan trọng nhất là thân phận của hắn lại không ai biết, ai sẽ nghĩ đến việc Thái sư đương triều lại ở Khánh An phủ này được chứ.

"Mọi người cẩn thận đừng gây ra nghi ngờ gì, hai ngày sau gặp lại!" Hạ Linh khẽ nói.

Đổng Vân gật đầu, mấy người đứng dậy mau chóng rời đi, họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra tên thuộc hạ của Đông Thanh kia.

"Ở đây đợi ta" Vũ Anh mở cửa sổ, quay đầu khẽ nói.

Hạ Linh mỉm nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đi đi!" 

Hắn nhếch mép cười rồi tung người mà đi, tốc độ nhanh như cắt, chớp mắt đã nhảy qua những mái nhà mà biến mất dạng.

Đứng bên trong phòng nhìn ra bên ngoài, Hạ Linh biết cơ hội chiến thắng của đã đến rồi, chỉ cần tìm được người thuộc hạ kia và thủ tiêu hắn thì quan phủ sẽ mất đi nhân chứng duy nhất, chuyện này coi như kết thúc.

Chỉ tiếc nàng trong việc này không giúp được gì, bây giờ không thể ra ngoài càng không thể để lộ sơ hở ra ngoài, một khi lộ thì nàng nhất định bị giao cho Đông Minh quốc xử lý.

Đó là tình huống tệ nhất, nếu may mắn hơn thì sẽ bị xử trong Cảnh quốc, vạn nhất không bị c.h.é.m đầu mà trở thành nô lệ thì đã tính là số phận hơn người rồi, trời cao thương xót rồi.

"Haiz, thôi thì không giúp được cũng không thể ngồi yên, chuyện này dù sao cũng do ta làm ra"

Hạ Linh ngồi trở lại bàn mà hơi tự trách, nếu nàng khi đó không g.i.ế.c Đông Thanh thì giờ đã không nhiều chuyện xảy ra như này.

Nhưng rất nhanh sự tự trách này liền bị nàng ném bỏ, vì Hạ Linh biết khi đó không g.i.ế.c Đông Thanh mới là lựa chọn tồi tệ, thậm chí so với bây giờ sẽ còn loạn hơn, gây nhiều phiền phức hơn.

Nhìn cái tính cách của tên đó là Hạ Linh biết không chịu được thua thiệt, bị nàng ra tay đánh thì nhất định bằng mọi cách trả thù, lúc đó quỷ mới biết tên điên đó sẽ làm ra cái trò gì.

Một gã hoàng tử điên thì sẽ phiền phức đến mức nào, mà lại không ai dám g.i.ế.c hắn, khi đó người thảm nhất sẽ là nàng và bằng hữu của nàng, thậm chí là những người có quan hệ với nàng.

Thanh Phụng lão nhân, Đổng Văn Duẫn, Tiểu Y, Thanh Nhạc Hoà...

Những người đó sẽ đều bị Đông Thanh nhắm vào, hắn là Thất hoàng tử, chỉ cần không g.i.ế.c người thì dù quậy phá đến mấy Ninh Vương cũng sẽ không làm gì hắn, cùng lắm là tống giam vài ngày mà thôi.

Còn nàng và những người khác thì sẽ rất thảm, vì không thể g.i.ế.c Đông Thanh mà cũng chả thể đánh hắn lên chỉ còn nước chịu nhịn mà thôi.

"Vậy lên g.i.ế.c hắn là đúng, hơn nữa không g.i.ế.c hắn thì tự tôn của bổn cô nương để ở đâu được nữa!" Hạ Linh nghĩ thông suốt liền thoải mái hơn hẳn.

Để giúp đám người Đổng Vân thì nàng viết thư cho Thanh Phụng lão nhân nhờ giúp đỡ, nàng cũng không nói rõ sự việc mà chỉ bảo mình cần tìm một người Đông Minh quốc vào thành trong khoảng nửa tháng vừa qua.

Tin tưởng Thanh Phụng lão sẽ làm được, Thanh gia thế lớn muốn tìm người không hề khó một chút nào. Ngoài ra nàng còn gửi thư nhờ Tiêu lão thái gia tìm cùng, hai gia tộc này chỉ cần ra chút sức là quá đủ với nàng.

Sau khi làm xong thì Hạ Linh tiếp tục công việc thường ngày như: thêu tranh, học đàn, làm thơ, phân loại dược liệu...

Thời gian bay nhanh hết một ngày, đêm đó Hạ Linh không ngủ được, nàng thấy Vũ Anh chưa về thì cảm thấy lo lắng, lăn lộn quanh giường đến nửa đêm vẫn không thể yên tâm nhắm mắt được.

Hết cách nàng liền ra ngoài, đi tới phòng Vũ Anh thắp nến tìm vài cuốn sách để đọc.

"Tên này đúng là con nghiện ngôn tình mà" Hạ Linh khẽ cười, cầm một cuốn tiểu thuyết ra đọc.

Ban đầu chỉ muốn đọc một chút rồi sẽ về ngủ, nhưng càng đọc nàng lại càng không thể dừng lại, tâm trí cuốn vào nội dung mà quên đi thời gian, chả biết từ bao giờ bên ngoài đã sáng rồi.

Khi những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu vào phòng cũng là lúc Hạ Linh đặt quyển sách xuống, nàng chậm rãi đứng dậy, mắt đảo một vòng, sau khi xác nhận đây là phòng Vũ Anh thì liền không ngần ngại leo lên giường đi ngủ.

Loading...