10
Cái ông khách này cũng đáng chết, anh ta đã chạm vào góc tối cấm kỵ trong lòng Tiểu Lộc, khiến cô ta thật sự phát điên.
Anh ta c.h.ế.t thì chết, không sao cả nhưng không nên c.h.ế.t trong tiệm của tôi.
Tiểu Lộc và cái tiệm là cây hái ra tiền của tôi, tôi không cho phép ai phá hủy chúng.
Tôi đang vắt óc nghĩ xem làm sao giải quyết mớ rắc rối này thì liếc thấy chiếc túi da căng phồng của người đàn ông.
Tôi hí hửng cầm chiếc túi lên nhưng đồ bên trong làm tôi ngớ người.
Ngoài lớp tiền phủ bên trên, bên dưới toàn là đủ loại giấy tờ và tài liệu.
"Địt mẹ thằng ăn mày c.h.ế.t tiệt, bày đặt làm đại gia!"
Tôi tức quá, lại đá lão mấy cái nữa.
Tôi nhét tiền vào túi rồi nhặt mớ tài liệu trên sàn lên.
Đó là vài giấy tờ khám bệnh và hợp đồng thuê nhà.
Anh ta đi làm thuê ở nước ngoài bị thương hủy dung, xuất viện xong thì cầm tiền bồi thường về nước.
Anh ta không có thân thích, giờ đang sống một mình trong khu chung cư cũ kỹ hẻo lánh.
Tôi đọc đến đây thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Những người như vậy, sống trong xã hội chẳng khác nào người vô hình, dù có biến mất không một tiếng động cũng chẳng ai nhận ra hay bận tâm.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại rung lên. Màn hình hiển thị nội dung tin nhắn.
"Hey bro, qua vài hôm tao qua chỗ mày ở chơi, lúc đó dẫn tao đi quẩy nhiệt tình vào nhé!"
Nháy mắt, tôi lập tức nhíu mày.
Gay to rồi đây.
11
Điện thoại anh ta mở khóa bằng khuôn mặt, tôi lại không biết mật khẩu, không có cách nào trả lời được.
Tôi hết cách, đành đi một bước tính một bước.
Tôi tắt nguồn điện thoại, nhét vào túi quần người đàn ông.
Rồi lục soát người anh ta một lúc thì tìm thấy một cái ví.
Trong ví là mấy tờ tiền lẻ và chứng minh nhân dân của anh ta.
Tôi vừa nhìn thấy chứng minh nhân dân của lão khách thì giật nảy mình, mí mắt giật liên hồi không kiểm soát được.
Tôi liếc nhìn Tiểu Lộc một cái rồi bình tĩnh nhét chứng minh nhân dân vào túi mình.
Tôi bảo Tiểu Lộc ở yên trong phòng, một mình đi ra ngoài.
Trước tiên, tôi hủy hết lịch hẹn của Tiểu Lộc, bảo là có đại gia bao trọn đêm rồi.
Sau khi làm xong, tôi ngồi trong văn phòng, từ từ chờ đóng cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-loc/chuong-6.html.]
Tôi phải giả vờ như không có chuyện gì để không để bất kỳ ai phát hiện ra điều bất thường.
Cứ thế, đợi mãi đến bốn giờ sáng.
Khi tất cả khách hàng và nhân viên nữ đã về hết, tôi đóng cửa tiệm, đẩy một chiếc vali cỡ lớn đi vào căn phòng đó.
Tôi châm một điếu thuốc rồi chỉ huy Tiểu Lộc nhét xác người đàn ông vào vali.
Hai người chúng tôi đẩy vali ra khỏi tiệm rồi đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Đội trưởng bảo vệ tòa nhà này thân thiết như anh em với tôi, đến lúc đó chỉ cần cho chút tiền ngon ngọt là tôi có thể dễ dàng xóa hết camera giám sát đêm nay.
Tôi lái xe, phóng đi trên đường lúc rạng sáng.
Suốt đường đi, tôi theo lộ trình đã tính sẵn, né tránh hết camera trên đường, cuối cùng dừng lại ở một bờ sông.
Chỗ này cây sậy và rong rêu mọc um tùm, vắng bóng người, đến cả mấy ông câu cá cũng chẳng đến đây.
Đất sát bờ sông nên mềm xốp, dễ đào.
Tôi đá Tiểu Lộc một cái rồi lấy cái xẻng trong cốp xe ra và ném cho cô ta.
"Đừng đứng đực ra như khúc gỗ thế, lẽ nào tao đây còn phải giúp mày đào à?"
Trong lúc Tiểu Lộc cặm cụi đào hố, tôi hút liên tục mấy điếu thuốc.
Tôi xem xét lại toàn bộ quá trình trong đầu, không thấy mình sơ sót chỗ nào.
Biến số duy nhất là cái tin nhắn mà người đàn ông đó nhận được.
Có người sẽ đến tìm anh ta, hơn nữa còn biết anh ta ở đâu.
Chỉ có thể trông chờ người đó không liên lạc được với anh ta rồi bỏ đi.
Nhỡ đâu thằng cha đó báo cảnh sát...
Tôi lắc đầu mạnh, gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Căn hộ cao cấp vẫn đang trả góp, chiếc xe hơi hạng sang mà tôi mơ ước vẫn chưa mua, tôi tuyệt đối không cho phép cái tiệm của mình có bất kỳ sai sót nào!
Tôi nghĩ đến đây thì nheo mắt nhìn chằm chằm Tiểu Lộc đang cặm cụi đào hố.
Thêm một cái miệng là thêm một phần rủi ro bại lộ.
Chỉ có miệng người c.h.ế.t mới kín nhất.
Tôi nghiến răng, hạ quyết tâm.
Tôi nhả tàn thuốc xuống đất, dùng mũi giày nghiến mạnh để dập tắt đốm lửa cuối cùng.
12
Ngày hôm sau đi làm, tôi chọn một cô gái dáng người cao ráo làm quản lý.
“Vì nhà Tiểu Lộc có việc nên về mấy ngày, thời gian này cô cứ tạm thay cô ta.”
Cô gái vui ra mặt, vì làm quản lý sẽ có thêm tiền thưởng.
Sau khi họ rời đi, tôi ngồi trên ghế sofa, không nhanh không chậm nhắn tin xin lỗi khách hàng.
“Hôm nay Tiểu Lộc không có ở đây nhưng các ông chủ cũng có thể đến trải nghiệm các cô gái khác nhé.”