Ta đến phủ ba năm , cũng chỉ gặp chủ tử một . Là một mùa thu nọ, Tạ Chủy và Quận chúa cãi , đường dỗ ả đến khuê phòng, ai để ý thấy đang cúi đầu quét lá rụng.
“Sao nàng giận dỗi nữa . Dao Dao lớn thế , đừng để khác chê . Nàng trong lòng chỉ nàng, Chiêu Hoa như trăng sáng, gần nàng là điều may mắn nhất của cuộc đời .”
Tạ Chủy ba mươi lăm tuổi.
thời gian bạc đãi , gần đây sống trong nhung lụa càng thêm cao quý, như một tách ủ lâu, càng để lâu càng thơm. Không trách Quận chúa để bụng như , ả còn kém hai tuổi nhưng nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt.
bao năm xa cách, ả vẫn là một thiếu nữ, vẫn tin những lời đường mật đó, đó nhanh dỗ dành. Tạ Dao cũng chạy đến lúc , ngọt ngào chào hỏi.
Ta ẩn mái vòm, họ ấm áp rời , từ phía , quả là một gia đình hòa thuận.
, nhanh sẽ còn như nữa.
Ta cúi đầu, ngửi hương hoa lan tỏa trong gió mỉm .
4
Ta quét dọn ở viện ngoài của Tạ Dao bốn năm.
Từ vườn hoa đến cửa viện thứ hai, mười ba nghìn bảy trăm bước, lá rụng rụng, mỗi ngày quét bốn , quản vất vả. Đối nhân xử thế cũng an phận, bất kể việc khó bẩn đến đẩy cho , đều tỏ ngoan ngoãn.
Hành động như đương nhiên khiến nhiều hầu thiết, ít giúp đỡ cho .
Năm mười ba tuổi.
Mùa hè qua, Tạ Dao ngắt hoa đuổi bướm ở vườn hoa phía . Vườn thiếu hoa lạ cỏ thơm, đều là Quận chúa mất công sưu tầm từ khắp nơi, đủ màu sắc rực rỡ nhưng ngắm lâu cũng sẽ chán.
Cho đến khi con bướm đậu một khóm hoa nhài dại nhỏ bé, hương thơm ngào ngạt, đó là loài hoa thanh nhã mà Tạ Dao từng thấy. Ta hiểu, một cô nương cưng chiều như , đặc biệt thích những thứ mới lạ.
Quả nhiên cuối cùng khi đến tra hỏi thì đổ lên đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tieng-vang-hoa-lan-su/chuong-06.html.]
Ta hoảng hốt, dập đầu liên tục: “Hoa đó do nô tỳ trồng. Là thợ thủ công mùa xuân ươm mầm, lẫn hạt giống bên trong. Sau đó nảy mầm, vẫn ai xử lý. Nô tỳ thì tưới một ít nước...”
Tạ Dao phẩy tay ngắt lời.
Trông vẻ vui.
Nàng mở miệng hỏi là ai, đó ban ơn cho viện của nàng hầu hạ.
Lúc đầu vẫn là chăm sóc hoa cỏ, dễ gì đến gần nàng .
Chỉ là đó thế một , theo Tạ Dao đến thỉnh an Quận chúa. Chiêu Hoa liếc mắt thấy , một hầu xa lạ trong đám hầu, lười biếng nhả bã :
“Đây là nha từ đến , từng thấy bên cạnh Dao Dao bao giờ. Ngươi ngẩng đầu lên, tên là gì?”
“Lan Hoa.”
Ta , khoảnh khắc đó, cơn thịnh nộ của ả bùng phát nhanh chóng, nhấn chìm cả trái tim.
Ả đột ngột ném tách xuống đất, giọng bén nhọn: “Cái tên , đổi . Tên của ai chữ ‘Lan’ đều đáng chết, đổi ngay bây giờ!”
Tạ Dao vẻ dữ tợn của ả cho sợ hãi.
Những chuyện bẩn thỉu , ai dám nhắc mặt vị tiểu thư kiêu căng .
Ta quỳ mặt đất, mảnh vỡ đ.â.m bắp chân, m.á.u thấm từ vạt váy, đầu cúi gằm nhưng giọng hề yếu đuối:
“Đây là tên do tiểu thư ban, gửi gắm những thứ mà chủ tử từng thấy.
Nếu đổi, xin tiểu thư ban chữ.”
Không khí đè nén im lặng, là điềm báo cơn mưa bão.